Ông Ngưu Tứ thấy thế, dường như đã tìm được chỗ vui.
Lúc này, sắc mặt của ông ta thay đổi, không chỉ không có sợ hãi, ngược lại còn rất phấn khích.
Ông ta lại nắm một nắm gạo nếp thật to, bắt đầu ném xuống.
Những người còn lại đều mang tâm trạng kính sợ, bởi suy cho cùng, người ở phía dưới kia cũng là cha hoặc ông nội của họ.
Nhưng ông Ngưu Tứ này lại làm như đang chơi trò chơi, làm cho ba ông cụ nhà họ Ngưu nhìn thấy đều đen mặt.
Tuy nhiên, lúc này không phải lúc để nói chuyện, rốt cuộc họ cũng hiểu được, tuy thi thể trước mắt này là của cha bọn họ, nhưng thật ra đã không phải cha họ từ lâu rồi, chỉ còn là một con cương thi mà thôi.
Chỉ là trong tâm lý của họ vẫn còn chút bối rối.
Vì thế khi thấy ông Ngưu Tứ có chút nghịch ngợm họ cũng không ngăn ông ta lại.
Để mặc cho ông ta phá “nhịp điệu” của mọi người, thậm chí còn mang theo khuôn mặt vui vẻ mà ném gạo nếp xuống dưới.
Tôi và lão Phong ngồi ở bên cạnh hút thuốc, không để ý tới mấy người nhà này.
Chỉ cần có thể tiêu diệt được ông nội Ngưu trong đêm này, ngay mai sau khi nhận tiền, chúng tôi sẽ rời đi ngay.
Còn những cái khác, chúng tôi chẳng hơi đâu mà để ý đến.
Cứ như vậy, chúng tôi ngồi một bên nghỉ ngơi được khoảng một tiếng đồng hồ.
Cương thi ở dưới huyệt một vẫn còn gào thét, sát khí vẫn nồng đậm như cũ.
Cho nên, ba ông lớn nhà họ Ngưu thấy vẫn còn phải tiếp tục tiêu trừ sát khí.
Nhưng họ đều đã lớn tuổi, rắc gạo nếp được một lúc đã thấy mệt, nên cũng tránh sang một bên nghỉ ngơi.
Chuyện rắc gạo nếp được giao lại cho bốn anh em của Ngưu tiên sinh.
Chuyện đến đây vẫn được xem như là suôn sẻ.
Nhưng ai biết, ông Ngưu Tứ này chính là một tên ngốc, lá gan càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng hưng phấn hơn.
Lúc trước hai người chúng tôi đã dặn kỹ, ngàn vạn lần phải duy trì một khoảng cách nhất định với miệng huyệt mộ, ít nhất thì cũng phải đứng cách đó nửa thước.
Như vậy, chẳng may mà có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì họ vẫn có được một khoảng cách an toàn để kịp phản ứng lại.
Kết quả, tên ngốc Ngưu Tứ kia, sau khi bị mảnh gỗ vụn trên quan tài của ông nội ông ta bắn trúng mông, lại mang thù.
Cho nên, sau khi rắc gạo nếp được nửa tiếng đồng hồ, ông ta vẫn chưa nguôi giận.
Trực tiếp tiến về phía trước hai bước, đi tới bên cạnh huyệt mộ.
Ông Ngưu Tứ ngồi xổm ngay cạnh miệng huyệt mộ sâu ba thước, vẻ mặt tươi vui hớn hở mà nhìn xuống phía dưới.
“Ông nói, ông xem ông đi! Đã sớm nên chết từ lâu, vì sao còn không chịu tắt thở đi? Mà ông không những không chịu tắt thở, lúc phá quan tài chui ra còn làm mông cháu bị thương là sao? Ông nội, ông nhìn này, máu tươi đã nhiễu đỏ cả quần cháu rồi, bây giờ cháu sẽ cho ông thấy gạo nếp lợi hại thế nào…”
Nói xong, tên ngốc ấy còn rắc thêm hai nắm gạo nếp xuống.
Con cương thi kia nhìn chằm chằm vào ông Ngưu Tứ đang ngồi xổm bên cạnh huyệt mộ, hai mắt đỏ lên, trong miệng không dừng kêu “Ngao ngao”.
Lúc này, ông Ngưu Tứ lại rắc thêm gạo nếp, làm cho cương thi vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông Ngưu Tứ căn bản không thèm để ý tới nó: “Ông nội, ông kêu gào làm cái gì? Cứ im đi để cháu trai nhẫn tâm một chút, tiếp tục ném thêm hai nắm gạo nếp nữa, còn ông cứ nhịn cho qua đi!”
Cương thi bị gạo nếp rơi vào trong miệng, trong lúc nhất thời nó kêu gào thảm thiết, đau đớn vô cùng.
Ông Ngưu Tứ lại phấn khích tới cực điểm, dường như cương thi kia càng kêu gào thảm thiết, tên ngốc ấy lại càng hứng phấn hơn.
Đừng nói tới mấy anh em của Ngưu tiên sinh, dù là ông cụ ba nhà họ Ngưu nhìn thấy cảnh này cũng không thể chấp nhận nổi.
Ông cụ ba quát ông Ngưu Tứ: “Ngưu Côn, đó là ông nội của mày đấy. Ăn nói cho cẩn thận vào!”
Ông Ngưu Tứ khinh thường trợn trắng mắt, ông ta chậm rãi đứng lên: “Cha! Con biết nó là ông nội của con, không phải con đang giúp ông nội tiêu trừ sát khí đó sao?”
“Vậy, vậy mày cũng đừng nói nhảm nhiều như vậy, không được à? Còn đứng như thế!”
“Cha! Con đây là đang trò chuyện cùng ông nội. Hơn nữa, ngồi gần thì con mới nhìn ông nội rõ được. Còn nữa, con đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn để mình ngã xuống dưới đó sao?” Ông Ngưu Tứ không đồng tình với suy nghĩ của cha mình, còn gân cổ cãi lại.
Nói xong, tên ngốc ấy còn thản nhiên ném thêm một nắm gạo nếp nữa.
Sau đó, ông ta tỏ ra tức giận và ném xuống một nắm gạo nếp.
Trong khi đó ông ta còn lẩm bẩm một câu: “Lão già chết tiệt, ném chết ông, ném chết ông. Đã chết lâu như vậy rồi còn nhảy ra gây hoạ cho người khác, làm mông tôi bị đau gần chết.”
Nói xong, ông Ngưu Tứ lại ném xuống thêm một nắm gạo nếp nữa.
Nhưng vào lúc này, một tai nạn đã xảy ra.
Không biết là vận mệnh an bài, hay đây thực sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Ông Ngưu Tứ đang đứng thẳng bên cạnh huyệt mộ, bùn đất tại đó bỗng nhiên nứt ra, sau đó một tiếng “Răng rắc” vang lên, đất bùn sụp xuống.
Ông Ngưu Tứ hoàn toàn không kịp phản ứng lại, “Bụp” một tiếng, cả người ông ta ngã lăn xuống dưới.
Hơn nữa, vị trí tên ngốc này ngã xuống, lại không khéo, chính là trước mặt con cương thi kia.
Cương thi lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, nhe nanh nhe vuốt, gào thẳng vào mặt ông Ngưu Tứ một tiếng.