“Ngao…”
Âm thanh trầm thấp mang theo sự phẫn nộ, cương thi ngẩng đầu lên muốn cắn tên ngốc kia.
Ông Ngưu Tứ vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy bên cạnh mình đúng là con cương thi bị lưới trấn thi trói chặt, lập tức bị dọa tới mất hồn mất vía.
Vừa rồi ông ta còn bày ra vẻ mặt vênh váo, thế nhưng lúc này lại bị dọa tới nhũn cả người, chẳng dám nhúc nhích…
********
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không ngờ được tới.
Những người bên cảnh thấy cảnh như vậy, sắc mặt đều lập tức thay đổi, lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Ngưu tiên sinh cùng hai người anh trai còn lại của ông ấy đều vội vàng kêu lên.
“Em Tư!”
“Em Tư!”
“Ngưu Côn…”
“Thằng Tư……”
Đột nhiên nghe thấy tiếng người kêu cùng tiếng cương thi gào hét, làm cho tôi và lão Phong cũng giật mình.
Thấy ông Ngưu Tứ rơi xuống huyệt mộ, trong lòng tôi và lão Phong đều lập tức căng thẳng, dự cảm thấy điều chẳng lành.
Tuy rằng, con cương thi kia đã bị lưới trấn thi trói buộc, nhưng nếu người sống ngã xuống đó cũng vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì lưới trấn thi vẫn có lỗ hổng, không thể hoàn toàn che kín được miệng cương thi.
Nếu như bị cương thi cắn trúng hoặc cào trúng mà bị thương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tôi nhanh chóng dập tàn thuốc, vội vàng cùng lão Phong đứng dậy …
Chúng tôi khẩn trương chạy lại chỗ huyệt mộ.
Nhưng lúc chúng tôi vừa đến rìa của huyệt mộ, đã nghe thấy một tiếng hét “A” thảm thiết vang lên.
Ba anh em nhà họ Ngưu đang đứng gần đó đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
“Em Tư!”
“Trời ạ!”
“Xong rồi…”
Tôi cùng lão Phong trợn to hai mắt, con ngươi cũng vì thế mà giãn to ra.
Chỉ thấy bên trong huyệt mộ kia, cương thi nọ đang đè lên người ông Ngưu Tứ.
Nó đã cắn lên cổ Ông Ngưu Tứ, không ngừng hút dương khí của ông ta.
“Chết tiệt!”
Tôi kêu lên một tiếng, rồi tung người nhảy xuống.
Lão Phong cũng không dám chậm trễ, chỉ nháy mắt đã nhảy xuống dưới.
Tôi vừa mới đáp xuống đất, đã thình lình giơ chân lên, đạp vào đầu con cương thi.
“Phanh” một tiếng, con cương thi kia trực tiếp bị tôi đã văng sang một bên.
Ngay sau đó, lão Phong cũng nhanh chóng kéo ông Ngưu Tứ ra ngoài.
Lúc này ông Ngưu Tứ chỉ còn thở thoi thóp, sắc mặt trắng bệch.
Dương khí trong cơ thể ông ta đã bị cương thi hút đi tám, chín phần rồi.
Cổ của ông ta không ngừng chảy máu, còn bị cắn đứt một miếng thịt.
Vốn dĩ số lượng sát khí trong người con cương thi kia đã chẳng còn nhiều, nhưng sau khi hút dương khí xong, lại đột nhiên tăng vọt.
Nó hướng về chúng tôi mà gào lên một tiếng “Ngao”, để lộ một cái miệng đầy máu tươi.
Trong miệng nó còn sót lại miếng thịt cổ của ông Ngưu Tứ, hơn nữa, sau khi con cương thi kia gào lên, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Bên trong cơ thể của nó, bắt đầu tuôn ra những luồng khí đen cuồn cuộn.
Lưới trấn thi cuốn quanh người nó cũng dần dần không thể chống đỡ được.
Thấy vậy, sắc mặt của tôi thay đổi rõ rệt, tôi vội vàng hét lên với lão Phong: “Lão Phong, mau chóng kết thủ ấn đi, tên quái vật này muốn thoát ra khỏi lưới trấn thi!”
Lão Phong vội đặt ông Ngưu Tứ sang một bên, lúc này cũng đã phát hiện ra sự thay đổi khác thường của cương thi.
Sau khi hút được dương khí, sát khí nồng đậm trên người cương thi lại tăng lên chóng mặt.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, có lẽ sát khí của nó còn nặng hơn cả lúc ban đầu.
Nói cách khác, tất cả những nỗ lực trước đó của hai người chúng tôi, đều đổ sông đổ bể hết cả rồi, mẹ kiếp.
Tất cả đều là do tên ông Ngưu Tứ ngu ngốc, kiêu ngạo, không biết sống chết kia mà ra.
Nhưng tôi không thể oán trách hay đổ lỗi cho ai cả.
Chúng tôi là người chủ trì buổi pháp sự này, chính chúng tôi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm nhất định.
Bây giờ, việc tôi và lão Phong phải làm, chình là làm thế nào để hoàn thành được bước tiếp theo trong kế hoạch.
Cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể và giải quyết những vấn đề còn lại một cách hợp lý.
Lão Phong không chút do dự, nhanh chóng dùng tay kết ấn, rồi hét lớn một tiếng: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, sắc!”
Lời vừa nói ra, chiếc lưới trấn thi kia chợt lóe sáng, lại lần nữa thít chặt hơn.
Vốn dĩ con cương thi đang muốn trốn thoát khỏi lưới trấn thi, lại một lần nữa bị trói chặt.
Bây giờ chúng tôi không dám bất cẩn nữa, tôi hô lên với những người đang đứng bên trên: “Mau ném kiếm gỗ đào của chúng tôi xuống đây.”
Sau khi Ngưu tiên sinh nghe được tiếng của tôi, nào còn dám có chút chậm trễ?
Ông ấy nhanh chóng gật đầu: “À, à, được…”
Ngay sau đó, kiếm gỗ đào của tôi được tung xuống, theo sau còn có cả bảo đao ngự tiền của lão Phong.
Còn ông Ngưu Đại và ông Ngưu Nhị cũng nhanh chóng bò xuống dưới huyệt mộ, kéo ông Ngưu Tứ chỉ còn chút hơi thở thoi thóp lên.
Tôi cầm kiếm gỗ đào, chuẩn bị dùng một số đòn đánh nguy hiểm để giết chết đối phương.
Dùng gạo nếp rút sát khí, chờ đến khi đối phương suy yếu mới giết chết, đã không còn là biện pháp hữu dụng nữa rồi.
Bởi vì chúng tôi đã không còn nhiều gạo nếp, hơn nữa con cương thi kia còn đang đối đầu với lão Phong.
Nếu không phải lão Phong đang kết thủ ấn, tên quái vật này chắc chắn sẽ thoát khỏi sự trói buộc của lưới trấn thi.
Cho nên, về mặt thời gian, chúng tôi đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.