Nói xong cũng không đợi chúng tôi trả lời đã trực tiếp uống hết.
Tôi và Phong Tuyết Hàn nhìn nhau, rồi miễn cưỡng làm theo.
Nhưng vừa uống cạn ly, Dương Tuyết đã đứng dậy.
Đối diện với tôi và Phong Tuyết Hàn, cô ấy nói: “Rất hân hạnh được uống bia với hai người, hẹn gặp lại!”
Nói xong, Dương Tuyết nở nụ cười ngọt ngào rồi rời đi.
Cô ấy cười trông rất đẹp, ngoài Mộ Dung Ngôn ra, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời.
Nhìn cô ấy rời đi, tôi cũng không thể giữ lại, dù sao cả hai cũng không quen biết.
Tôi chỉ hỏi thêm một câu: "Nhà cô ở đâu? Trễ thế này một mình cô đi trên đường có an toàn không?"
Có trời đất chứng giám, tôi chỉ tốt bụng hỏi thăm theo bản năng.
Nhưng không hiểu vì sao tôi vừa mới nói xong, tôi liền cảm thấy lạnh sống lưng, một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua.
Không chỉ vậy, giọng nói của Mộ Dung Ngôn đã vang lên bên tai tôi: “ Đồ cặn bã!”
Ba chữ, mang theo một tia tức giận.
Nghe thấy vậy, tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Chết tiệt, cô vợ quỷ của tôi đang ở quanh đây à? Tôi thầm nghĩ và đồng thời liếc nhìn xung quanh, nhưng chẳng có gì cả.
Dương Tuyết lại cười nhẹ: "Kẻ xấu đều đã bị đánh chạy, tôi đương nhiên sẽ bình an vô sự. Chúc anh may mắn."
Nói xong cô ấy xoay người trực tiếp đi tới trên đường lớn, không biết đi nơi nào.
Về phần Phong Tuyết Hàn, cậu ta chỉ liếc mắt nhìn vài lần, cũng không nói lời nào.
Tôi nhìn Dương Tuyết đã đi xa, khuất dần trong màn đêm.
Vấn đề không phải cô ấy sẽ đi đâu, mà là Mộ Dung Ngôn.
Giọng nói tôi vừa nghe thấy chắc chắn là giọng nói của cô vợ quỷ.
Mộ Dung Ngôn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp gọi tôi là cặn bã, nhất định là đã hiểu lầm tôi cùng Dương Tuyết.
Có phải đêm nay cô ấy sẽ trả thù tôi, hoặc là đi tìm Dương Tuyết?
Cô vợ quỷ của tôi là một nữ bạo chúa, tính tình vô cùng xấu.
Nếu đắc tội cô ấy, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh nhìn thấy trán tôi đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt quái dị nên tò mò hỏi: “Có phải cậu thích cô ấy không?”
Nghe đến đây, tôi vô cùng xấu hổ, thích cái con khỉ, tôi đang lo sợ tối nay cô vợ quỷ sẽ giết mình.
"Nói gì vậy! Uống bia, uống bia..."
Tôi cũng không thể nói về Mộ Dung Ngôn, chỉ có thể tìm cớ trốn tránh.
Uống xong mấy chai bia, tôi cũng không định uống tiếp, thật sự không có tâm trạng.
Sau khi bồi thường vì làm gãy ghế trong trận đánh nhau vừa rồi và thanh toán xong hóa đơn, tôi và Phong Tuyết Hàn liền đi về.
Trên đường đi tôi cảm thấy khó chịu khắp người.
Tôi luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua xung quanh mình, như thể cô vợ quỷ Mộ Dung Ngôn đang ở gần đó mà trừng mắt nhìn tôi một cách hằn học.
Cho nên, tôi chỉ muốn về sớm, nhìn xem bài vị của cô ấy, thắp cho cô ấy một nén hương.
Nói với cô ấy biết việc tôi gặp được Dương Tuyết là ngoài ý muốn, lại nói thêm mấy câu tốt đẹp.
Bằng không, nếu con vợ quỷ này thật sự muốn làm gì tôi, vậy tôi thật sự xong đời rồi...
Trong lòng tôi cảm thấy bất an, trước khi kết âm hôn, sư phụ đã nói rất rõ ràng với tôi.
Rằng nửa đời còn lại tôi cũng không có khả năng lấy được vợ.
Hơn nữa tôi phải giữ một khoảng cách an toàn nhất định với các cô gái, không chỉ vì sự an toàn của tôi mà còn vì sự an toàn của bọn họ.
Nếu cô vợ quỷ của tôi biết thấu hiểu thì tốt, nhưng vấn đề là cô ấy lại là một đại ma đầu ngang ngược vô lý.
Không chỉ không muốn gặp tôi mà còn trực tiếp chụp cho tôi cái danh tên cặn bã, chưa kể còn có tính chiếm hữu cực cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy hoảng sợ.
Tạm biệt Phong Tuyết Hàn, tôi vội vã trở về nhà.
Sư phụ đã đi ngủ từ sớm, trong phòng yên tĩnh, chỉ có ba nén nhang sắp tắt ở trên bàn thờ.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước tới bàn thờ.
Trước tiên là thắp ba nén hương, sau đó nói với bài vị của Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, Thi Muội!
Chuyện hôm nay không phải như những gì cô đã nhìn thấy. Việc gặp được Dương Tuyết chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chúng tôi không có liên quan gì đến nhau hết!"
Nói xong, tôi cúi đầu trước, sau đó cắm ba nén hương ở trước bài vị.
Nhưng tôi vừa cắm ba nén hương vào lư hương, đèn điện trong phòng đột nhiên chập chờn hai cái.
Bóng đèn lúc sáng lúc tối, cuối cùng "cạch" một tiếng, trực tiếp tắt hẳn.
Ngoài việc đèn bị tắt, trong lúc đó, ba nén hương vừa được cắm vào lư hương trước bài vị cũng đã bị dập tắt.
Giống như bị dội một chậu nước lạnh, ngọn lửa lập tức biến mất, chỉ còn một ít khói bốc lên.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt tôi "Bá" một tiếng liền thay đổi.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, đối phương đang tức giận.