Thi Muội (Dịch Full)

Chương 122

Chương 122 Chương 122

Mộ Dung Ngôn hoàn toàn không nhận hương của tôi.

Xong rồi, nếu Mộ Dung Ngôn không tiếp nhận, chẳng phải cô ấy sẽ "trả đũa" tôi sao?

Tôi căng thẳng nuốt nước miếng, sau đó lại nói với bài vị của Mộ Dung Ngôn lần nữa: "Thi … Thi Muội, đừng náo loạn, tôi thật sự không có quan hệ gì với Dương Tuyết, nếu cô không tin, có thể tìm Phong Tuyết Hàn đến làm chứng cho tôi!"

Tôi thề son sắt trước bài vị của Mộ Dung Ngôn, nhưng vừa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói mang theo một tia tức giận: “Đồ cặn bã!”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Ngôn ở sau lưng, tôi vội vàng xoay đầu lại.

Liền phát hiện trong phòng có một cô gái đang đứng bên cửa sổ.

Dưới sự trợ giúp của ánh trăng chiếu vào trong phòng, người con gái ấy cao lớn yêu kiều, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp.

Đây không phải là cô vợ quỷ Mộ Dung Ngôn của tôi thì còn có thể là ai?

Cô ấy đột ngột xuất hiện khiến tôi trở tay không kịp.

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi cảm thấy không ổn, bởi vì Mộ Dung Ngôn có vẻ rất tức giận.

Tôi cảm thất rất căng thẳng, nhưng lại giả vờ vui vẻ nói: “Thi, Thi Muội, cô tới rồi, mau lại đây ngồi đi.”

Kết quả vừa dứt lời, Mộ Dung Ngôn đã hừ lạnh một tiếng.

“Đồ cặn bã, đám ở sau lưng tôi cặp kè với người phụ nữ khác, còn muốn hại tôi!” Mộ Dung Ngôn có chút tức giận nói.

Khi nghe được lời này, một tiếng "Ong" vang lên trong đầu tôi.

Mẹ nó! Oan uổng cho tôi quá, chỉ là một cuộc gặp gỡ làm sao có thể gọi là hẹn hò?

Hơn nữa cô ấy nói tôi muốn hại cô ấy, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Tôi rất biết ơn cô ấy, kết âm hôn là quyết định của chính tôi, tôi cũng sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.

Nay chúng tôi đã có danh phận là vợ chồng, lại có thêm ân cứu mạng.

Dù tôi có khốn nạn thế nào, cũng sẽ không bao giờ hại vợ của mình!

Sắc mặt của tôi lập tức trầm xuống: "Thật oan uổng mà, tuyệt đối không có chuyện đó, sao tôi có thể hại cô!"

Mộ Dung Ngôn chắp hai tay lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Còn nói không có, vậy nhìn xem trong túi của anh có cái gì!”

Trong túi của tôi? Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc.

Nhưng tôi cũng nhanh chóng đưa tay móc ra, cũng thuận tiện lấy ra một đống đồ.

Chìa khóa, tiền lẻ, cùng với một vài lá bùa, không có gì đặc biệt!

Ngay khi tôi đang buồn bực, cơ thể đột nhiên run lên lên một cái.

Không đúng, lá bùa.

Trong số những lá bùa này, có một cái căn bản không phải là của tôi.

Trước mắt tôi chỉ có thể sử dụng một loại bùa, dó là Bát quái trấn sát phù.

Phù văn ở trung tâm là chữ "Trấn", nhưng trong số những lá bùa này, lại có một bùa chú rất kỳ lạ.

Phù văn ở trung tâm là chữ "Diệt", đừng nói là tôi, ngay cả sư phụ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ông vẽ ra chứ đừng nói là sử dụng.

Tôi sững sờ một lúc lâu, sau đó rút ra lá bùa có chữ "Diệt" từ trong đống bùa.

Mộ Dung Ngôn nhìn thấy lá bùa kia, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Anh nói anh không hại tôi, tại sao lại mang trên người diệt hồn chú?"

Bị Mộ Dung Ngôn chất vấn, tôi thầm kêu một câu oan uổng.

Tôi không biết diệt hồn chú là cái gì, vì sao thứ này lại xuất hiện ở trong túi của tôi. Việc này tôi càng không biết?

“Tôi thật sự không biết, hơn nữa tôi cũng không biết loại bùa chú này.” Tôi vội vàng giải thích.

Mộ Dung Ngôn nhìn chằm chằm lá bùa đó: "Vậy anh còn thất thần ra đó làm gì? Còn không mau hủy nó!"

Dường như Mộ Dung Ngôn rất kiêng kị lá bùa này, vội vàng mở miệng.

Tôi cũng không nói nhảm, rất nhanh đã xé bỏ lá bùa, làm hỏng phù văm, lá bùa liền trở thành giấy vụn.

Ngay khi tôi đưa tay ra, đã có một nắm bùa nằm rải rác trên mặt đất.

Nhưng ngay thời điểm đó, tôi còn chưa kịp thu tay lại.

Bỗng nhiên Mộ Dung Ngôn có hành động, bắt lấy tay của tôi, rồi dùng sức bẻ gãy.

Lập tức tôi cảm thấy cổ tay vô cùng đau.

Thân thể theo bản năng ngồi xổm xuống: "Đau, đau..."

Mộ Dung Ngôn cũng không khách khí, một chút cũng không nương tay: "Đồ cặn bã, lá bùa diệt hồn chú này sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với tôi khi tôi chạm vào, vậy mà anh lại mang theo thứ này về, không phải muốn hại tôi thì là gì?"

Mộ Dung Ngôn có chút tức giận, tuy rằng cô ấy đã vặn tay tôi rất đau, nhưng cũng rất có chừng mực.

Tôi liên tục kêu khổ không ngừng, tôi căn bản không biết lá bùa này tới đây bằng cách nào.

Hơn nữa nếu tôi biết lá bùa này khắc chế Mộ Dung Ngôn như vậy, có đánh chết tôi thì tôi cũng không dám mang về nhà!

"Tôi thật sự không biết! A! Sắp gãy rồi, mau buông tay, buông tay..." Tôi vội vàng nói.

Thấy tôi thực sự đau đến khó chịu, Mộ Dung Ngôn buông tay thả tôi ra: "Hừ! Tên cặn bã!"

Bình Luận (0)
Comment