Đặc biệt cô gái tên Lý Thu Hà kia, tuy rằng nhìn hơi béo, nhưng vô cùng nhanh nhẹn.
Xét về thực lực, hẳn cũng không yếu hơn Lỗ Quang kia bao nhiêu đâu.
Hai người này quyết chiến được hơn mười phút, cuối cùng nữ đệ tử phái Nga Mi cũng tìm được cơ hội, đánh bại Lỗ Quang.
Nhưng cô nàng Lý Thu Hà này cũng đã kiệt sức và đang thở hổn hển.
Mặc dù cô ấy đã thắng ván này, nhưng rõ ràng là không thể thắng liên tiếp mười ván nữa được.
Hơn nữa, đây rõ ràng là một cơ hội tốt để nhặt được của hời.
Chỉ cần thắng được đối phương, về sau, khi hành tẩu giang hồ, đã có thể khoe khoang được rồi.
Lúc này, có một vị tán tu đạt tới cảnh giới Đạo Sĩ trung kỳ bất thình lình vọt lên.
“Lý sư tỷ, tại hạ là Chu Nhất Thác, đắc tội rồi!”
Nói xong, tên ranh này còn không biết xấu hổ mà lao lên tấn công, không đợi Lý Thu Hà kịp thở một hơi…
************
Ngay khi người tên Chu Nhất Thác vừa nhảy lên võ đài, phía dưới đã bắt đầu ồn ào.
“Mẹ nó! Thằng nhãi này không phải đã nhặt được của hời rồi sao?”
“Thật chủ quan, để cho tên nhãi này chiếm cơ hội trước, vốn dĩ tôi đã định lên rồi mà.”
“Nếu tên Đầu Heo kia thắng được trận này, danh tiếng chắc vang xa lắm!”
( Tên của Chu Nhất Thác (朱一拓) đọc ngược lại sẽ gần giống như một đầu heo, / Zhū yī tà / -> / Yītóu zhu/, mình gọi tắt là đầu heo cho thuận mắt hơn)
“…”
Phía dưới, có rất nhiều người đều cho rằng Chu Nhất Thác này đã gặp vận may, nhất định sẽ dành được chiến thắng.
Nhưng nào ngờ, ngay khi hai người kia vừa mới đối mặt, Lý Thu Hà của phái Nga Mi đã “tặng” cho đối phương một quyền.
Cô nàng kia dường như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của cơ bắp, cho nên Chu Nhất Thác không thể né kịp.
Một đấm này đã rơi thẳng trên mặt Chu Nhất Thác, chỉ kịp nghe một tiếng “A” thảm thiết, cả người anh ta đã bị đánh văng về phía sau.
Sau đó, tôi thấy Lý Thu Hà đi tới trước mặt anh ta, mẹ khiếp, cả khối thịt hơn hai trăm cân cứ thế trực tiếp ngồi lên bụng của đối phương.
Lý Thu Hà này vừa mới ngồi xuống, suýt chút nữa đã khiến đối phương hộc cả mật xanh mật vàng.
Mọi người có mặt ở đây nhìn thấy một màn này, đều hút một ngụm khí lạnh.
Có mấy vị đạo hữu trước đó còn oán trách Chu Nhất Thác nhặt của hời, lúc này đều thấy sau lưng lạnh buốt.
Giờ cả đám lại mừng thầm vì mình đã không xông lên, mẹ khiếp, nếu đã lao lên rồi, chỉ sợ là kết quả chẳng khác gì Chu Nhất Thác đâu
Chu Nhất Thác bị Lý Thu Hà ngồi lên người như vậy, lập tức mất hết sức chiến đấu.
Anh ta nhanh chóng nhận thua: “Lý, Lý sư tỷ, tôi nhận thua, nhận thua…”
Lý Thu Hà nghe thấy đối phương nhận thua, lúc này mới đứng lên.
Sau đó, Chu Nhất Thác ôm bụng vẻ mặt đau đớn mà bò xuống võ đài.
Nhặt của hời không thành công, giờ anh ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa, vội ôm bụng bỏ chạy.
Tuy rằng Lý Thu Hà lại thắng được ván này, nhưng thật sự cũng đã tới cực hạn rồi.
Chính bản thân cô ấy cũng nhận ra rõ ràng, nếu còn đấu tiếp thì chắc chắn sẽ thua.
Hơn nữa, đây chỉ là thi đấu, không phải đến để liều mạng.
Dưới tình huống như vậy, Lý Thu Hà trực tiếp lựa chọn nhận thua.
Tình huống hiện tại, trên đài đã không còn ai.
Tình hình thế này, chỉ có thể đợi người nào đó xung phong đi lên.
Đệ tử của những danh môn chính phái bây giờ đều đang giữ thái độ chờ xem.
Mắc dù ai cũng đang khoa tay múa chân, những lúc này lại chẳng có ai lên, ai cũng đang chờ đợi.
Thấy đám đệ tử đó không lên, tôi cũng không nóng vội, dù sao thời gian vẫn còn sớm.
Đợi một lát, có hai vị tán tu xung phong nhảy lên đài.
Tuy rằng tu vi của cả hai người này đều không cao, chỉ tầm Đạo Sĩ trung kỳ, thậm chí một trong hai người này mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Đồng.
Hai người này chiến đấu cũng chẳng có gì thú vị, chỉ được cái giết thời gian.
Ước chừng sau năm, sáu ván đấu, người thực sự mạnh mẽ cuối cùng cũng lên sân khấu.
Chu Điềm của phái Không Động đã lên đài, trực tiếp khiêu chiến một người tên Từ Khôn.
Đạo hạnh của người tên Từ Khôn này cũng không khác Lô Quang lên đài đầu tiên là bao, lợi hại lắm thì cũng chỉ tới Đạo Sĩ trung kỳ .
Chu Điềm là bạn bè của Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, là người chiều nay tôi và lão Phong mới làm quen.
Thấy Chu Điềm lên võ tài, tôi còn có chút để ý.
Từ Khôn thấy Chu Điềm lớn lên xinh đẹp, đáng yêu, còn cười cợt nhả: “Chu sư muội, mặc kệ là thắng hay thua, lát nữa cho tôi xin WeChat, được không?”
Chu Điềm cười: “Đánh thắng tôi, tôi sẽ cho anh ID WeChat!”
Từ Khôn hô to một tiếng: “Được thôi!”
Sau đó, anh ta nhảy vọt lên võ đài, kết quả hai người này chỉ vừa mới đối mặt, Từ Khôn đã “ăn” ngay một chưởng.
Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng tôi lại cảm nhận được, đạo hạnh của Chu Điềm rất cao, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ .
Tu vi của cô nàng này cũng không kém lão Phong là bao.
Từ Khôn bị đánh bại, cũng vui lòng nhận thua, sau đó rời khỏi đài thi đấu.
Từ Khôn vừa mới xuống đài chưa được bao lâu, Tống Sơn Hà của phái Mao Sơn lại đột nhiên nhảy lên.
Tống Sơn Hà hẳn là tương đối nổi tiếng, thằng nhãi này vừa mới bước lên đài, các đệ tử trẻ tuổi của các danh môn chính phái khác đều reo hò cổ vũ cho anh ta.