Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1228

Chương 1228 Chương 1228

Tống Sơn Hà cũng ôm quyền chào Chu Điềm: “Chu sư muội, đắc tội rồi!”

“Xin nhờ Tống sư huynh chỉ bảo thêm!”

Nói xong, hai người này lập tức lao vào trận đấu.

Ấy, đừng nói, Tống Sơn Hà này đúng là cũng có chút lợi hại.

Tuy rằng cả hai đều có đạo hạnh tương đương, nhưng Tống Sơn Hà lại hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.

Cho dù là thủ pháp, kiếm pháp hay phán đoán cũng thế.

Chu Điềm căn bản không thể so sánh được với anh ta, đến cả các vị trưởng lão từ các môn phái lớn cũng phải gật đầu liên tục.

Kết cục có thể tưởng tượng được, chỉ sau ba phút chiến đấu, Chu Điềm đã thua.

Chu Điềm thua cũng không sao, đã đoán trước được rồi.

Nhưng vấn đề là, thằng nhãi kia vừa mới thắng được một ván, lại đột nhiên quay người về phía tôi đang đứng.

Sau đó, anh ta hét lớn với tôi: “Đinh Phàm, tôi muốn cùng anh so tài một trận, anh dám không?”

“Đinh Phàm? Đinh Phàm là ai?”

“Chưa từng nghe qua nha!”

“Là người để anh Tống chỉ đích danh khiêu chiến, cậu nhóc này chắc cũng lợi hại?”

“Ai ai ai, người kia chắc hẳn là con ông cháu cha hoặc đệ tử danh phái nào đó?”

“…”

Hiện trường lại lập tức tràn ngập lời bàn tán xì xào, ai cũng hào hứng nhìn về hướng tôi đứng.

“Đinh Phàm, lên đi, đánh đi, báo thù thay cho tôi!” Chu Điềm đứng trước mặt toàn bộ đệ tử phái Không Động hô to.

Suy huynh của cô ấy nhìn thấy cảnh này, nghi hoặc hỏi: “Chu Điềm, em la hét cái gì đấy? Em có quen biết với người tên Đinh Phàm kia sao?”

“A! Quen biết chứ! Đó là bạn của em, rất lợi hại!”

“Lợi hại? Chỉ là một tên tán tu không tên không tuổi, có thể giỏi giang được tới cỡ nào?” Sư huynh của Chu Điềm kinh thường nói.

Bên này, lão Phong đột nhiên nói với tôi: “Lão Đinh, xem ra cậu phải ra sân rồi!”

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, vốn dĩ tôi chẳng muốn đánh nhau với thằng nhãi dở hơi kia, cũng không muốn ra sân sớm như vậy.

Nhưng mà lúc này đã bị người ta chỉ thẳng mặt, gọi thẳng tên, làm trò cười cho các đồng đạo khắp thiên hạ rồi.

Lần này nếu tôi không lên đài, chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.

Thất bại thì không sao, nhưng nếu bạn không đủ can đảm để thử thách, thì sẽ bị người ta coi là kẻ thất bại thật sự, không phải sao?

Mà Tống Sơn Hà kia, chắc chắn đang quyết tâm hạ bệ tôi để rửa mối hận.

Thứ nhất, anh ta muốn trả thù vụ trên xe tôi đã không nhường ghế cho anh ta.

Thứ hai, anh ta muốn để cho tôi biết, Dương Tuyết là người của anh ta, tôi không được phép có suy nghĩ khác.

Hơn nữa, theo quan điểm của Tống Sơn Hà, anh ta nhất định sẽ thắng được tôi.

Tôi hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi bước ra khỏi đám đông.

Tôi vừa mới nhúc nhích, rất nhiều ánh mắt đã dán chặt lên người tôi.

“Cậu nhóc này chính là Đinh Phàm sao?”

“Cậu ấy có lợi hại không?”

“Nhìn dáng vẻ này, không biết đánh đấm thế nào?”

“…”

Giữa cuộc thảo luận sôi nổi, tôi bước từng bước về phía võ đài.

Tôi vẫn giữ dáng vẻ rất bình tĩnh, chẳng lộ ra chút khí thế nào.

“Mẹ nó, tỏ vẻ cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu ta đánh thắng được Tống sư huynh à?”

“Đúng vậy, lề mề chậm chạp. Tôi còn đang chờ xem trận thi đấu tiếp theo đấy!”

“Tống sư huynh, đánh cậu ta đi!”

“Tống sư huynh, em ủng hộ anh.”

“…”

Chắc cũng khoảng 80% người đứng ở đây đều thấy tôi chướng mắt, bọn họ đều đoán rằng tôi chắc chắn không phải là đối thủ của Tống Sơn Hà.

Chỉ trong chốc lát, tôi đã bước lên võ đài, bên dưới vẫn ngập tràn tiếng hò reo.

Tống Sơn Hà lại vừa kiêu căng ngạo mạn, vừa lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Anh ta dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được mà nói với tôi: “Họ Đinh kia, xem ra mày vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi, vẫn dám bò lên đây. Nhưng mà nếu đã lên đài, lát nữa tao cũng sẽ không nương tay, phải đánh mày đến mức phải kêu cha gọi mẹ mới thôi! Để cho mày biết, Tuyết Tuyết là của ai.”

Trước khi lên đây, tôi còn đang suy nghĩ, nên làm thế nào để thằng nhãi dở hơi này đừng thua quá khó coi.

Dù sao anh ta cũng là bạn bè của Dương Tuyết, là sư huynh của Từ Lâm Tĩnh.

Nhưng bây giờ lại nghe được mấy lời này, tôi cảm thấy cũng chẳng cần mất công nữa.

Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng làm chuyện vô nghĩa nũa.

Chỉ bình tĩnh trả lời một câu: “Nói nhiều thế làm gì, ra tay đi!”

Sắc mặt của Tống Sơn Hà lập tức biến đổi, anh ta hét lên một tiếng: “Chết tiệt, xem ông đây có đánh chết mày không!”

Lời còn chưa dứt, toàn thân Tống Sơn Hà đã chấn động, trong nháy mắt, đạo khí đã phóng ra ngoài, lao thẳng về phía tôi.

Tôi có thể cảm nhận được đạo khí của đối phương, cũng cỡ Đạo Sư trung kỳ .

Tôi cũng chẳng thèm để ý, nhưng mấy vị khán giả ở dưới đài, lại luôn miệng ca ngợi.

“Tống sư huynh ra tay rồi, thằng nhãi kia chắc chắn bại trận!”

“Nhiều nhất cũng chỉ được mười chiêu, thằng nhãi kia nhất định sẽ bại!”

“Tôi khinh, Tống sư huynh ra tay, còn cần tới mười chiêu sao? Cái loại vô danh tiểu tốt này, tôi thấy Tống sư huynh chỉ cần dùng ba chiêu là đã có thể đè bẹp cậu ta rồi.”

Hai người ở dưới đài vừa nói xong, Tống Sơn Hà đã cầm kiếm gỗ đào nhào về phía trước.

Thanh kiếm ấy chĩa thẳng vào yết hầu của tôi.

Tốc độ và quỹ đạo tấn công của anh ta, đã bị tôi nhìn ra hoàn toàn.

Tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn thằng nhãi dở hơi kia lao tới.

Bình Luận (0)
Comment