Ngay sau đó, một kí tức kỳ lạ dần dần tỏa ra từ cơ thể của tôi.
Khí tức thô bạo, ngang ngược, nhanh chóng bao phủ Quách Thần Phi.
Mà đạo hạnh của bản thân tôi vào lúc này cũng tăng vọt.
Từ Đạo Sư đỉnh phong trực tiếp đột phá đến Đạo Quân sơ kỳ.
Quách Thần Phi đứng ở đối diện tôi đột nhiên cảm giác được khí tức của tôi thay đổi, sắc mặt cũng chợt biến đổi.
Vừa rồi tôi rõ ràng chỉ có tu vi Đạo Sư đỉnh phong, sao lúc này có thể đột phá đến Đạo Quân được chứ?
Hơn nữa, hơn nữa loại khí tức này đặc biệt kỳ quái, rất bá đạo, rất thô bạo, làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực vô hạn.
Trong lúc nhất thời, Quách Thần Phi cũng trở nên khẩn trương lên, vẻ mặt đã mất đi vẻ thư thái trước đó....
*********
Theo sự vận chuyển của Hỏa Thiên công, trong nháy mắt khí tức của tôi đã trở nên mãnh mẽ hơn.
Sắc mặt của Quách Thần Phi khẽ thay đổi, anh ta đã cảm giác được nguy cơ.
Nhưng tôi lại không chút do dự, nếu đã lên võ đài, tôi muốn chiến thắng.
Thân thể của tôi lóe lên, hóa thành một bóng người rồi nhắm thẳng vào Quách Thần Phi.
Mọi người ở đây đột nhiên thấy khí tức của tôi tăng vọt thì ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, không rõ đây là tình huống gì.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
"Kia, tên nhóc kia sao đột nhiên khí tức trở nên mạnh mẽ thế này!”
“Tên đó đã che dấu tu vi thực sự của mình à?”
"Chẳng lẽ đây là một loại bí thuật nào đó?"
“……”
Phía dưới sôi trào, nhưng đông đảo các trưởng lão tiền bối đang ngồi trên đài cao. Trong nháy mắt lúc tôi vận chuyển Hỏa Thiên công, biểu tình đã trở nên căng thẳng, trong lòng đều không khỏi "lộp bộp" một tiếng.
Thiên Bảo chân nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, lúc này đang vô cùng khiếp sợ
Khuôn mặt giật giật, hơi thở gấp gáp.
Trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Cái này, đây là, không, không sai, chính là cái khí tức này...”
“Người kia, người kia lại xuất thế sao?” Một trưởng lão của núi Thanh Thành mở miệng.
"Sau ba mươi năm, công pháp này lần nữa hiện thế rồi sao?” Một vị tiền bối của núi Long Hổ kinh ngạc.
“Ma, ma công...... " Một trưởng lão của Thất Tinh Giáo sợ hãi kêu lên.
Trong ánh mắt của những vị trưởng lão tiền bối này, dường như đã nhìn thấy quá khứ xa xưa.
Tựa như nhớ lại cảnh tượng ngày xưa, loại khí tức này bỗng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng làm bọn họ hưng phấn...
Còn tôi ở trên đài thì lại không có chú ý nhiều đến những thứ này, một lòng chiến đấu cùng Quách Thần Phi.
Cho dù lúc này tôi đã vận chuyển Hỏa Thiên công, đạo hạnh cũng tăng lên tới cấp độ Đạo Quân nhưng cũng không thể nào hoàn toàn áp chế đối thủ.
Bởi vì tu vi của anh ta quá mạnh, hai người chúng tôi chiến đấu ngày càng kịch liệt hơn.
Đám đồng đạo phía dưới cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là những người trẻ tuổi kia, trước đó còn cảm thấy mình vô cùng lợi hại.
Đều là những cường giả trẻ tuổi của một vùng.
Nhưng hiện tại so sánh với hai người trên võ đài.
Chênh lệch này thật đúng là không phải một chút mà là quá lớn.
Chỗ lợi hại của Quách Thần Phi ngoại trừ tu vi thì kiếm pháp cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Dù sao anh ta cũng là truyền nhân của một môn phái lớn, có tu vi khủng bố, đạo pháp siêu tuyệt.
Về mọi mặt, anh ta đại diện cho người mạnh nhất trong cùng thế hệ trẻ đương thời.
Lúc này đối chiến liên tục với tôi hơn mười phút mà vẫn chưa phân cao thấp.
Nhưng tôi có chút lo lắng vì trước đó bản thân đã tiêu hao khá nhiều linh lực.
Trạng thái bây giờ chỉ còn có thể duy trì tầm năm phút nữa.
Nếu lúc này không nhanh chóng thắng thì thời gian trôi qua sẽ khiến tôi thật sự thua cuộc.
Còn nếu kéo dài như vậy thì dù có thắng, trận đấu tiếp theo sợ là tôi không thể kiên trì nổi và cuối cùng kết quả vẫn là người thua.
Vì vậy, tôi phải giải quyết trận chiến này ngay lập tức.
Ở bên kia, Quách Thần Phi cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Từ lúc xuống núi tu luyện đến nay anh ta chưa bao giờ bị đối thủ áp chế như thế này.
Đặc biệt là khí tức của loại công pháp kì quái này của tôi làm anh ta thở không ra hơi, thực sự quá khó chịu.
Cảm giác linh lực của bản thân đều bị rút cạn, lại giống như đang bị ác thú nhìn chằm chằm.
Anh ta khổ sở chống đỡ. Cảm giác cứ tiếp tục kéo dài như vậy anh ta chắc chắn sẽ thua.
Cho nên cũng có suy nghĩ giống tôi là phải tốc chiến tốc thắng, không thể để cho loại khí tức này tiếp tục áp chế như vậy nữa.
Kết quả là cả hai người đều cùng chung một suy nghĩ.
Hai người chúng tôi một kiếm đảo qua, đồng thời nhảy về phía sau vài bước, kéo ra một khoảng cách an toàn.
Không đợi tôi mở miệng, Quách Thần Phi đột nhiên nói: “Cậu rất mạnh, tôi thu hồi lời nói lúc trước.”
Tôi cười nhạt: “Anh cũng rất mạnh, sao chúng ta không dùng một chiêu quyết định thắng thua đi!”
Kết quả hai người chúng tôi vừa dứt lời, phía dưới từng con ngươi đều trừng lớn.
“Quyết định thắng thua!”
"Đậu má, thật háo hức mà!"
"Quá điên cuồng, đến cùng ai sẽ là người chiến thắng đây?"
"Quách Thần Phi là đệ tử đứng đầu phái Thanh Thành, còn Đinh Phàm là một tu sĩ vô danh. Nếu cậu ta thắng Quách Thần Phi thì e rằng sau này sẽ có được chỗ đứng trong giang hồ rồi.”
Tôi với Quách Thần Phi không hề bị người dưới võ đài quấy rầy, mắt nhìn đối phương, chúng tôi nhìn nhau rồi từ từ giơ thanh kiếm trong tay phải lên.