Lập tức, hai chúng tôi đồng thời buông tay, trường kiếm rơi xuống đất.
Một chiêu quyết định thắng thua, hai chúng tôi đều từ bỏ kiếm.
Bởi vì dùng thứ này rất có thể gây tổn hại đến tính mạng của đối phương.
Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là luận võ trên võ đài, chỉ muốn có được hai món bảo vật của Thiên Bảo chân nhân mà thôi, cũng không phải là một trận quyết đấu sinh tử.
Sau khi kiếm gỗ đào rơi xuống đất, tôi và Quách Thần Phi đều sửng sốt hai giây.
Sau đó chỉ nghe chúng tôi đồng thời gầm nhẹ một tiếng: "A!"
Trong nháy mắt, hai chúng tôi điên cuồng vận chuyển đạo khí.
Giống như tia chớp, lao thẳng về phía đối phương.
Đột nhiên giơ lên một chưởng, trực tiếp đánh ra ngoài.
Lập tức hai bàn tay của hai chúng tôi đã đập vào nhau.
Một chưởng với tu vi của Đạo Quân, hai luồng năng lượng hoàn toàn bất đồng.
Đột nhiên đánh vào nhau, trong nháy mắt phát ra một tiếng trầm đục.
"Ầm!"
Âm thanh cực kỳ vang dội, đồng thời có một luồng gió mạnh khuấy động bốn phía, giống như gợn sóng, không ngừng trào ra ngoài.
Bụi đất trên võ đài cũng bị luồng sức mạnh này thổi lên.
Tôi và Quách Thần Phi đứng ở trung tâm, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm đối thủ.
Đạo khí cường đại, cuồng bạo bắt đầu trào ra bên ngoài.
Giờ phút này, hai người chúng tôi đã bắt đầu đấu pháp.
Đạo khí của ai mạnh, người đó thắng.
Ai yếu thì thua.
Ngay giây phút này, không khí náo nhiệt ở đấu trường đột nhiên trở nên im ắng.
Mọi người trợn mắt, không ai dám hó hé gì...
Khoảng chừng mười giây sau, tôi đột nhiên gầm lên và một lần nữa thể hiện sức mạnh của chính mình.
“A!”
Trong nháy mắt, một luồng khí nóng rực lao thẳng đến chỗ Quách Thần Phi.
Tuy rằng anh ta rất lợi hại, nhưng đạo khí của anh ta vẫn kém hơn Hỏa Thiên khí của tôi một chút.
Quách Thần Phi vốn đã không đủ sức để ngăn cản, lại đối mặt với luồng khí nóng rực mạnh mẽ như vậy càng khiến anh ta không thể chống đỡ được.
Anh ta chỉ cảm giác một luồng khí nóng đột nhiên vọt vào thân thể của mình, giống như bị một luồng sức mạnh to lớn tấn công.
Toàn thân đau nhức, anh ta theo bản năng mà hét lên.
Sau đó toàn bộ thân thể đã bay ngược ra ngoài.
"Bịch" Ngã trên mặt đất, trong chốc lát không thể đứng dậy nổi.
Tôi đứng tại chỗ, thấy anh ta bị ngã trên mặt đất, cũng mạnh mẽ thu hồi đạo khí, ổn định gân mạch.
Loại đối kháng bằng đạo khí này quá mức tổn thương nguyên khí.
Lúc này tôi vẫn còn cảm giác khó thở.
Vì vậy mới liên tục thu hồi linh lực và bình tĩnh thở đều.
Quách Thần Phi giãy dụa hai cái, sau đó ngực nóng lên rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Hiển nhiên, anh ta đã thất bại trong cuộc đối đầu bằng đạo khí.
Đạo khí xâm nhập vào thân thể đã khiến anh ta bị nội thương.
Quách Thần Phi lau máu tươi bên khóe miệng, nhìn thoáng qua tôi đang thu công thì có chút nuối tiếc.
Nhưng vẫn mở miệng nói: "Tôi thua rồi!"
Nói xong, Quách Thần Phi ôm ngực rồi nhảy xuống võ đài.
Phong Trì đạo trưởng thấy vậy lại đi ra.
Lần nữa mở miệng nói: “Đinh Phàm thắng!”
Trong phút chốc, tiếng reo hò lại vang lên.
Bên cạnh lại có từng trận tiếng trống vang lên "Thùng thùng thùng......”
“Ồ.....”.
"Thắng rồi."
“Đinh Phàm lại thắng rồi...”
"Tên nhóc này quá mạnh!"
"Cậu ta, cậu ta vậy mà đánh bại Quách Thần Phi!"
“Trời ạ! Bên trong tán tu lại có cường giả trẻ tuổi như vậy.”
“Thiên tài a! Cậu ta vậy mà đánh bại được truyền nhân của phái Thanh Thành......”
“……”
Đấu trường hoàn toàn bị nổ tung, giờ phút này trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Tiếng tán thưởng, hò hét, trầm trồ khen ngợi, châm chọc, cái gì cũng có.
Nhưng tôi lại không buông lỏng cảnh giác, bởi vì hiện tại tôi đã thắng liên tiếp sáu trận.
Dựa theo quy định thì phải thắng liên tiếp mười trận hoặc là không có người khiêu chiến tiếp thì mới tính là người chiến thắng.
Cho nên, kế tiếp có lẽ tôi còn phải đối mặt với sự khiêu chiến của đối thủ mạnh hơn...
**********
Quách Thần Phi bị thua là chuyện rất nhiều người ở đây đều không ngờ tới.
Ngay cả những vị tiền bối đang ngồi trên đài cao quan sát cũng phải trợn mắt cứng lưỡi.
Nhưng lúc này tôi có vẻ rất căng thẳng.
Bởi vì bản thân đã sắp đến cực hạn, nếu còn tiếp tục có người khiêu chiến, sợ là chịu không nổi.
Mà tôi thật sự rất cần hai thứ kia.
Cho nên tôi không thể để lộ dáng vẻ kiệt sức của mình được. Vẫn giả vờ như không có việc gì.
Sau khi thở hổn hển vài hơi, tôi lại đứng thẳng người.
Nhìn xung quanh toàn bộ quảng trường một lượt rồi mở miệng nói: “Còn có ai muốn khiêu chiến không?”
Rất rõ ràng Quách Thần Phi đã xem như là người mạnh nhất trong đám người này rồi.
Trong mắt tôi thì thế hệ trẻ tuổi ở đây không có ai có thể lợi hại hơn Quách Thần Phi.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, đây cũng là một loại uy hiếp đối với những người muốn tìm chỗ sơ hở của tôi.
Chỉ cần không có ai đến khiêu chiến tôi thì tôi có thể trực tiếp giành chiến thắng và giành được phần thưởng.
Nếu được như vậy thì mục đích của tôi đã đạt được.
Lúc này tôi đang chìm trong suy tính của bản thân.
Mà những người ồn ào náo động trong đám đông cũng hai mặt nhìn nhau.
“Con mẹ nó, tên nhóc này cũng quá kiêu ngạo rồi!”
“Hazz! Không có cách nào, ai biểu người ta có thực lực để kiêu ngạo.”
“Nếu không phục thì sao không lên khiêu chiến đi?”
“Tôi thấy tên nhóc này bây giờ chỉ là một con hổ giấy mà thôi, đánh nhiều trận như vậy còn đấu pháp với Quách Thần Phi thì chắc cậu ta cũng suy yếu rồi."