Ở trong mắt cậu ấy tôi không chỉ là bạn bè, người anh em vào sinh ra tử mà cậu ấy còn xem tôi là người thân của mình.
Lão Phong không còn ký ức về những gì đã xảy ra trước khi cậu ấy lên năm tuổi và đã sống trên thuyền quỷ suốt mười năm.
Người duy nhất làm bạn với cậu ấy chỉ có người anh trai vừa yêu vừa hận.
Sau đó thoát khỏi sự khống chế của Hải Đầu Tiêu và gặp Độc đạo trưởng.
Kết tình thầy trò, lúc này mới coi như tìm được một chút ấm áp.
Nhưng tính cách của lão Phong cũng bởi vậy mà trở nên có chút lạnh lùng hoặc có thể nói là "quái gở".
Nhưng sau khi gặp tôi thì cậu ấy cũng có bạn.
Tôi có thể coi như là một người bạn đúng nghĩa của cậu ấy, chúng tôi sống chết có nhau, uống rượu tán gẫu, sớm đã đem đối phương coi như người anh em thân thiết nhất.
Hôm nay thấy tôi đau đớn như vậy, lão Phong giống như phát điên không ngừng gào thét.
"A... a..." Tôi còn đang rất khó chịu, kêu la thảm thiết, thật sự là sống không bằng chết.
Độc tố này quá lợi hại, quá tra tấn người.
Lão Phong không ngừng giằng dây thừng nhưng làm sao cũng vô ích.
Mà đứng ở một bên khác Thánh Nữ của Nhật Nguyệt giáo, Thấm Tuyết, lúc này đang nhìn hai chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó quay sang nói với Lăng Thiên ở bên cạnh: "Anh Thiên, theo tôi thấy hai người này đều rất cứng rắn, chỉ cần phế đi tu vi của bọn họ thì có thể tránh gặp phiền phức sau này.”
Không nghĩ tới cô gái lạnh lùng này lại ác độc đến như thế, lại muốn phế đi đạo hạnh của chúng tôi.
Tôi nghe đến đó thì cố gắng chịu đựng đau đớn.
Hung tợn nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô, cô dám…”
Thấm Tuyết vừa nghe thì hai mắt lộ ra sát ý: "Giết chết giáo chúng của giáo phái chúng tôi, hủy đạo đà của tôi, bản thánh nữ có gì không dám?"
Nói xong, cô ta mạnh mẽ giơ tay lên chỉ vào đan điền của tôi.
Ngay lập tức có một đạo khí bắn ra, nhắm thẳng vào tôi.
Đạo khí rời khỏi cơ thể, chính là cảnh giới Đạo Quân.
Hiển nhiên yêu nữ này có tu vi cực cao, vậy mà đã đạt tới cấp Đạo Quân hoặc thậm chí còn cao hơn.
Thấy đối phương bắn ra một luồng đạo khí, nhắm thẳng vào đan điền của tôi.
Cái này nếu bị bắn trúng thì đan điền của tôi hẳn là xong luôn rồi.
Đến lúc đó tôi không thể tu luyện được nữa.
Cho nên tôi nào dám chậm trễ? Liền tụ tập khí lực toàn thân, chịu đựng đau nhức thậm chí còn cố gắng né sang bên cạnh.
Kết quả "Ầm" một tiếng, luồng đạo khí này trực tiếp đánh vào phía trên sườn trái của tôi.
Ngay lập tức, tôi chỉ cảm giác sườn trái giống như bị va đập thật mạnh.
Cơn đau nhức bất thường ập đến, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cũng may đan điền không có việc gì, không bị đối phương phế bỏ đạo hạnh.
Tôi trừng mắt nhìn bọn họ: "Thù này tất có ngày sẽ báo!"
“Hừ! Bản Thánh Nữ liền không để cho anh có ngày đó!" Tác phong làm việc của người này có thể nói là mạnh mẽ dứt khoát.
Vừa nói xong thì không chút do dự.
Bỗng rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm.
Cô ta nói: “Hiện tại để xem anh còn trốn thế nào...”
Nói xong liền muốn đâm tới.
Mà Lăng Thiên và Linh Lan lại lui qua một bên, cũng không nói gì.
Hiển nhiên là ngầm đồng ý, dù sao chúng tôi cũng là kẻ thù của bọn họ.
Chỉ cần tôi và lão Phong còn sống là được, về phần đạo hạnh.
Bị phế thì phế thôi, đối với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với tôi, điều này hoàn toàn không được phép.
Tôi tức giận, điên cuồng tụ khí.
Trong tình huống đó mà tôi vẫn có thể duy trì việc vận khí đã là tốt lắm rồi.
Nhưng gân mạch đã bị tắc nghẽn, cho dù Hỏa Thiên công đã tụ tập lại được một tia đạo khí rất yếu ớt.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cũng khó có thể tập hợp đủ để kích hoạt phong ấn.
"Vèo!"
Một nhát kiếm đánh úp tới với tốc độ cực nhanh.
Thấy vậy lòng tôi chợt lạnh, có loại dự cảm không tốt.
Lúc này không có cách nào tránh né, cũng không có phương án dự phòng tôi nên né thế nào đây?
Thậm chí, tôi còn cảm thấy đan điền của mình. Ngay khoảnh khắc tiếp theo nó sẽ bị đâm trúng.
Nhưng mà ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một điều bất ngờ đã xảy ra......
*******
Tôi mở to hai mắt nhìn nhuyễn kiếm đã đâm tới.
Lòng cũng đã lạnh nửa phần, cảm giác bản thân lúc này thật sự có lẽ chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng mà điều khiến tôi trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.
Ngay giây phút nhuyễn kiếm sắp đâm trúng tôi, một bóng người đột nhiên xông ra trực tiếp chắn ở trước người của tôi.
Chỉ nghe "bùm" một tiếng, thanh nhuyễn kiếm đã bị quét đi ngay tại chỗ.
Thấy vậy, vẻ mặt của tôi và lão Phong đều biến sắc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì người chặn một kiếm này không phải ai khác chính là sư phụ của lão Phong, Độc Ngạo, Độc tiền bối.
"Độc, Độc tiền bối!"
Tôi kinh ngạc mở miệng, lão Phong cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Sư, sư phụ..."
Lúc trước nghe Lăng Thiên nói, Độc đạo trưởng đã hoàn thành yêu biến giai đoạn ba.
Nói cách khác, ông ấy bây giờ đã không còn là con người đứng nghĩa nữa.
Lúc này đã biến thành một quái vật nửa người nửa thú.
Thậm chí còn trúng trùng ăn não gì đó và bị khống chế tâm trí.
Độc đạo trưởng hiện tại thực chất chính là một con rối của bọn họ.