Không có cảm xúc, không có ký ức.
Nhưng bây giờ, bây giờ sao có thể đột nhiên ra tay trực tiếp chặn một kiếm này giúp tôi được?
Không chỉ chúng tôi kinh ngạc mà ngay cả đám người Lăng Thiên cũng rất sốc.
“Ông, ông làm sao có thể?" Thấm Tuyết kinh ngạc nói.
Độc đạo trưởng không để ý tới cô ta, mà thay vào đó là quay đầu lại, nhìn tôi và lão Phong một cái thật sâu.
Sau đó chỉ nghe Độc đạo trưởng nặng nề nói với chúng tôi: "Tiểu Phàm, Tiểu Phong, bần đạo sẽ bảo vệ các con ra ngoài!"
Vừa dứt lời, khí tức của Độc đạo trưởng đột nhiên biến hóa.
Một trận yêu khí bộc phát, mạnh mẽ dị thường tựa như sóng to gió lớn, không ngừng khuấy động bốn phía.
Phía sau mông ông ấy đột nhiên mọc ra một cái đuôi lớn.
Là một cái đuôi lớn của loài sói, tốc độ mọc cực nhanh.
Mà thân thể của của ông ấy cũng lập tức tăng vọt.
Mỗi tấc da, cơ bắp, đều căng lớn lên ngay lập tức.
"Răng rắc răng rắc", đem quần áo, giày tất cả đều nổ tung.
Trong chớp mắt, Độc đạo trưởng vừa rồi còn đang trong bộ dạng con người.
Lúc này lại biến thành một người sói cao chừng hai mét.
Móng vuốt sắc bén, cơ bắp cùng tứ chi cường tráng, toàn thân mọc đầy lông sói màu nâu xám rất dày.
Còn có cái đầu sói đầy răng nanh chi chít khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
"Sư phụ, sư phụ!"
"Độc tiền bối!"
Tôi và lão Phong đều mở miệng, tim đập thình thịch, vừa mừng vừa tuyệt vọng...
Độc đạo trưởng yêu biến với tốc độ cực nhanh, chỉ mất vài giây mà thôi.
Với một cú vung tay, móng vuốt sói sắc bén đã tự cắt đứt sợi dây treo chúng tôi.
Tôi và lão Phong trực tiếp rơi xuống đất, sau đó bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau cởi dây thừng trên tay đối phương.
Lúc này Độc đạo trưởng đứng chắn trước người chúng tôi, nước miếng chảy ra, giọng nói đã thay đổi, mở miệng nói với tôi và lão Phong: "Nhanh cởi trói rồi theo sư phụ rời khỏi nơi này..."
Nói xong, Độc đạo trưởng lại bạo phát yêu khí và muốn chiến đấu.
Trong lúc này, đám người Lăng Thiên đều ngây ngẩn cả người, Thấm Tuyết thì lại càng liên tục lui về phía sau.
Lăng Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, không biết vì sao Độc đạo trưởng lại đột nhiên không bị khống chế, hơn nữa còn khôi phục ý thức của mình?
Gã đột nhiên kết ra một đạo thủ ấn, mở miệng nói với Độc đạo trưởng: "Độc Ngạo, Độc Ngạo..."
Hiển nhiên là Lăng Thiên muốn lần nữa khống chế Độc đạo trưởng.
Nhưng Độc đạo trưởng lại lạnh lùng mở miệng nói: "Vô dụng thôi, bần đạo đã kết tử ấn trên thân, rốt cuộc mày cũng không có cách nào khống chế bần đạo được nữa. Hôm nay, bần đạo liền muốn thay trời hành đạo."
Vừa nói, lông sói trên cổ Độc đạo trưởng đều dựng thẳng lên.
Cả người ông ấy giống như càng thêm cường tráng, cái loại khí tức khiếp người này làm người ta kinh khủng và sợ hãi.
Nhưng mà lúc này Độc đạo trưởng ở trong lòng tôi và lão Phong.
Lại rất uy nghiêm và cao lớn, đầy tinh thần chính nghĩa.
Tuy nhiên, ông ấy đã không còn là người nữa.
Tuy rằng đã biến thành một nửa người sói.
Nhưng thủy chung đều là người có pháp lực cao cường trong lòng tôi, Độc tiền bối một thân chính nghĩa.
Rất nhanh trong lúc đó hai người chúng tôi đã cởi bỏ dây thừng trên thân thể từng người.
Tôi chịu đựng cảm giác đau đớn toàn thân, tay run rẩy nhanh chóng sờ túi trên ngực.
“Vẫn còn!”
Trong lòng tôi vui sướng, vội vàng thò tay vào lấy ra một bình thuốc.
Trong này có một viên Long Tiên Đan, đây là một trong ba viên mà lúc trước Hồ Mẫu đã đưa cho tôi.
Long Tiên Đan là dùng Địa Long Tiên cùng một ít thảo dược quý hiếm trong núi luyện chế thành, thậm chí còn được Hồ Mẫu dùng lửa luyện chế, dược lực của nó rất kinh người.
Người bình thường nếu dùng thì không chỉ có thể tăng cường thể chất mà còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Các bệnh thông thường hầu như đều có thể điều trị được.
Nó cũng có tác dụng rất lớn đối với chất độc.
Lúc trước đã dùng hết một viên, đây là viên thứ hai, lần này ra ngoài nên tôi đã mang theo trên người để phòng thân.
Không ngờ vào lúc này phải dùng tới, hai tay tôi run lẩy bẩy, chịu đựng cơn đau nhanh chóng ăn hết viên Long Tiên Đan này.
Sau khi ăn vào, tôi nhanh chóng khai thông các huyệt đạo bị phong ấn trên người mình.
Để cho thân thể của mình lần nữa lưu chuyển đạo khí, mà lão Phong ở bên cạnh đã đứng lên.
Cũng trong nháy mắt vận chuyển đạo khí, hai tay kết ấn rồi rống lên một tiếng: "Hàn Tuyết Phong, mau ra đây..."
Lúc này lão Phong cũng không còn quan tâm tới chuyện Phong ca bế quan, chuẩn bị mạnh mẽ gọi anh ta ra ngoài.
Trong chớp mắt khi lão Phong mạnh mẽ đánh thức Phong ca, một hồn phách từ đỉnh đầu lão Phong xông ra.
Lập tức xuất hiện ở giữa chúng tôi.
Phong ca xuất hiện, trước tiên liền cảnh giác với Độc đạo trưởng ở bên cạnh, nhìn quanh hiện trường lúc này một lượt.
Sau đó khó hiểu mở miệng nói: "Đồ rác rưởi chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra? Nhóc con, cậu bị sao vậy? Con sói yêu này là ai?”
Bởi vì Phong ca phát hiện Độc đạo trưởng mặc dù thân là sói, nhưng rõ ràng là đang đứng cùng một chỗ với chúng tôi, anh ta phán đoán là người phía bên này với chúng tôi.
Lão Phong vội vàng giải thích: "Ông ấy, ông ấy là sư phụ của tôi!"
Phong ca kinh ngạc: "Cái gì? Đây là ông già lừa đảo kia sao?”
Độc đạo trưởng quay đầu nhìn anh ta một cái: "Hàn Tuyết Phong, nơi này là phân đà thứ bảy của tà giáo Nhật Nguyệt, chúng ta phải phối hợp cùng nhau xông ra ngoài..."