Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1256

Chương 1256 Chương 1256

Kết quả là chưa kêu được mấy tiếng liền sùi bọt mép, toàn thân co quắp mà chết đi.

Linh Lan thấy vậy sắc mặt lạnh lùng: "Đáng chết, tiếp theo tao xem mày chạy như thế nào!"

Nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm lão Phong rồi lần nữa vọt tới.

Lão Phong không thể lui, chỉ có thể kiên trì chiến đấu với Linh Lan.

Nhưng làm sao có thể là đối thủ của cô ta được?

Vừa đối mặt đã bị đạp ngã trên mặt đất...

Cùng lúc đó, ở một bên khác.

Thấm Tuyết cầm một thanh nhuyễn kiếm, trực tiếp tấn công.

Tốc độ cũng vô cùng nhanh, có thể nói rất là lợi hại, nhắm thẳng vào Phong ca.

Cũng may Phong ca là hồn thể nên thân thể rất nhanh nhẹn.

Hơn nữa đã được tôi nhắc nhở né đi, sau đó liên tiếp đẩy ra mấy tên đệ tử của Nhật Nguyệt giáo để cho bọn chúng làm bia đỡ đạn.

Nhưng ai biết cái người tên Thấm Tuyết này lại ngoan độc đến vậy, chẳng thèm quan tâm đây là đệ tử của giáo phái mình.

Gặp liền giết, người một nhà cũng không buông tha, có thể thấy được hung ác đến cực điểm.

Một kiếm cuối cùng trực tiếp đâm Phong ca bị thương...

Còn về phía chúng tôi bên này, Độc đạo trưởng lại lần nữa đánh một chưởng cùng Lăng Thiên.

Một chưởng này ông ấy rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa.

Một tiếng "Răng rắc" vang lên, cánh tay khỏe mạnh của Độc đạo trưởng lập tức bị bẻ gãy.

Cả người bị đánh ngã xuống đất, trong miệng liền phun ra hai ngụm máu tươi.

"Độc tiền bối!"

Tôi sốt ruột mở miệng, nhưng vừa dứt lời thì Lăng Thiên đã hừ lạnh một tiếng.

Khí tức mạnh mẽ nổi lên và đánh thẳng vào người tôi.

Bụng truyền đến một cơn đau dữ dội, cả người lập tức bị cương khí của đối phương đánh ngã xuống đất.

Nhưng hai tay của tôi vẫn gắt gao kết ấn, không dám buông ra.

Tôi chỉ cảm giác ngực bụng khô nóng, một luồng hơi nóng xông thẳng vào miệng và mũi.

“Phụt” phun ra một ngụm máu tươi.

Lăng Thiên ở đối diện cười lạnh: "Hiện tại, xem ai còn có thể bảo vệ mày!"

Nói xong, toàn thân gã run lên, muốn ra tay với tôi.

Nhưng chỉ trong giây lát, tôi đã tính đúng thời gian.

Ba mươi giây cuối cùng cũng đã đến, tôi chịu đựng cơn đau ở bụng, dùng âm thanh trầm thấp mở miệng nói: “Mộ Dung Ngôn”.

Trong một phút này, một phút lại giống như đợi cả một ngày, thậm chí là một tháng.

Quá dài nên khiến tôi, Độc đạo trưởng, lão Phong, Phong ca, tất cả đều bị đánh ngã.

Lúc này sắc mặt gã trở nên ngưng trọng, hai mắt ngập tràn phẫn nộ.

Theo tiếng nói cuối cùng của tôi vang lên, ấn đen trên tay trái của tôi đột nhiên phát động.

Sau đó, một luồng khí trắng xuất hiện.

Lấy tôi làm trung tâm, một luồng khí lạnh lẽo bùng phát dữ dội.

Trong không gian kín như bưng này lại nổi lên một trận cuồng phong của sát khí.

Lạnh như băng, như thể vào lúc này nơi đây đã vào mùa đông lạnh giá.

Tất cả mọi người có mặt ở đây trong lòng cũng không khỏi run lên, hít vào một ngụm khí lạnh.

Lăng Thiên thấy tôi xuất hiện khác thường cũng dự cảm được có điều không ổn.

Thậm chí gã còn tăng thêm vài phần tốc độ, muốn tiến lên giết chết tôi.

Nhưng ngay khoảnh khắc một chưởng này sắp chụp trúng tôi.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Bóng người này xuất hiện cực nhanh, và nhanh chóng ngưng tụ lại.

Ngay sau đó, một cô gái mặc váy trắng bồng bềnh, phiêu dật kỳ ảo như tiên nữ xuất hiện ở trước mắt tôi.

Cô ấy vừa mới xuất hiện liền phát ra một tiếng hừ lạnh.

Vung tay về phía Lăng Thiên, bỗng có một cơn gió mạnh nổi lên.

"Vù vù vù" vang lên trong phòng, vẻ mặt của Lăng Thiên kẻ đang tấn công tôi liền biến sắc.

Chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng đánh úp lại, tựa như gió, lại tựa như cương khí.

“Rầm” Một tiếng vang thật lớn, cả người gã lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“Anh Thiên ... “ Thấm Tuyết kêu to một tiếng, vội vàng chạy tới.

“Lăng Thiên!” Linh Lan cũng mở miệng, nhanh chóng lui trở về.

Mà cô gái mặc váy trắng một tay đánh Lăng Thiên bay ra, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía tôi.

Khi tôi lần nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô gái, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ này.

Trong lòng kích động đến mức không thể nói nên lời, đây còn có thể là ai được nữa? Đương nhiên là Mộ Dung Ngôn người vợ âm hôn của tôi rồi.

Tôi dùng chút sức đứng dậy khỏi mặt đất, Mộ Dung Ngôn thấy thế vội vàng tiến lên đỡ lấy tôi.

Tôi khàn giọng mở miệng nói: "Thi, Thi Muội..."

Mộ Dung Ngôn thấy khóe miệng tôi dính máu, bị thương, trên cổ tay còn có vết máu.

Đôi mày thanh tú nhướng lên, tức giận mở miệng nói: "Đinh Phàm, chính những người này làm anh bị thương sao?"

Nói xong, Mộ Dung Ngôn đột nhiên quay đầu lại, hai mắt tràn đầy sát ý.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức nồng đậm hơn xuất hiện.

Tu vi Mộ Dung Ngôn cao bao nhiêu, cái này không cần phải nói.

Chính là đệ nhất chiến khôi của Mắt Quỷ, thực lực khủng bố đến nghịch thiên.

Cho dù lúc này không phải chân thân đến đây mà chỉ là một linh môi, nhưng cũng không phải là người mà những tên này có thể chống lại được.

Theo luồng khí cuồn cuộn như thủy triều, lũ yêu đạo của Nhật Nguyệt giáo bắt đầu lần lượt rút lui.

Mộ Dung Ngôn nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó mở miệng nói: "Bọn chúng vừa khiến anh bị thương, hôm nay em sẽ thay anh giết sạch bọn chúng..."

Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại xoay người đi qua.

Mở bàn tay ra, một thanh kiếm nhỏ màu trắng xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment