Thi Muội (Dịch Full)

Chương 126

Chương 126 Chương 126

Phong Tuyết Hàn không giỏi ăn nói, ở đầu bên kia điện thoại cậu ta chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó liền lạnh lùng đáp lại: “Cậu có muốn mang thêm dụng cụ không?”

Khóe miệng của tôi lộ ra một nụ cười khổ, thằng oắt này còn cho rằng tôi đi bắt quỷ?

“Không cần, chúng ta chỉ đi đến núi Bắc Đầu ở trấn bên cạnh để đổi chút đồ mà thôi! Tôi đợi cậu ở ngã rẽ …” Tôi trực tiếp nói.

Kết quả tôi còn chưa nói xong đã nghe được Phong Tuyết Hàn lạnh lùng đáp lại đúng một chữ “Được!”, sau đó cậu ta liền cúp điện thoại.

Anh chàng này chả thú vị gì cả, nhưng chúng tôi lại hợp nhau.

Tôi đứng đợi ở ngã ba phía trước một lúc thì nhìn thấy Phong Tuyết Hàn mặc quần áo bình thường xuất hiện.

Vẻ mặt của cậu ta lạnh lùng, hai mắt mang theo nét thoáng buồn, đang phì phèo điếu thuốc, trông cũng rất bảnh trai.

“Lão Phong!” Tôi vẫy tay gọi.

Cậu ấy không nói lời nào, khi bước tới trước mặt tôi, cậu ta mới mở miệng hỏi: “Cậu định làm gì?”

“Vừa đi vừa nói chuyện!” Tôi nói rồi dẫn đường cho cậu ta.

Tôi chỉ nói một cách ngắn gọn cho cậu ta biết về việc tôi muốn đổi tro hương.

Còn những chuyện khác, tôi cũng không tiện nói nhiều, mà cậu ta cũng không hỏi nhiều.

Trên đường có thêm bạn đồng hành, tôi cũng không còn cảm giác nhàm chán.

Bởi vì chúng tôi đi rất chậm, cho nên khi đến được núi Bắc Đầu đã hơn 12 giờ đêm.

Đêm nay ánh trăng chỉ có một đường cong nhỏ, cho nên tầm nhìn của chúng tôi không được tốt lắm.

Từ xa có thể nhìn thấy một cái miếu nhỏ, đó chính là miếu thờ Thành Hoàng.

Miếu Thành Hoàng mà chúng tôi đang muốn đến, bây giờ không còn ai thờ phụng cả, nhưng trong miếu Thành Hoàng vẫn còn một chút hương khói.

Bởi vì chỉ có bái lạy Thành Hoàng thì trong nhà mới có của ăn của để, cuộc sống mới có thể trở nên tốt đẹp hơn.

Cho nên, có rất nhiều người của thế hệ trước đây đều có thói quen này, hằng năm vào ngày 23 tháng chạp, sẽ có một số hoạt động tế lễ trong miếu thờ Thành Hoàng ở trên núi Bắc Đầu.

Tôi nhìn miếu thờ Thành Hoàng và nói với Phong Tuyết Hàn đang ở bên cạnh: “Chính là nơi này! Tôi muốn đổi một ít tro hương ở trong miếu thờ Thành Hoàng này!”

Phong Tuyết Hàn không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Chẳng mất bao lâu, chúng tôi đã đi đến trước cửa miếu thờ Thành Hoàng.

Miếu đã rất cũ rồi, nhưng cũng không bị hỏng.

Tôi nhìn quanh trái phải của ngôi miếu một lượt, rồi dẫn Phong Tuyết Hàn vào trong miếu.

Sư phụ có nói, trước tiên phải thăm dò địa hình ở nơi này, lúc đi ra thì phải đi bằng cửa sau.

Chỉ cần bước qua cửa trước, thì không thể lui ra ngoài.

Muốn rời đi, chỉ có thể đi bằng cửa sau. Hơn nữa, sau khi đi ra khỏi cửa thì không thể bước vào nữa.

Đây đều là những lời mà sư phụ dặn đi dặn lại, cho nên tôi nhớ rất rõ ràng.

Miếu nhỏ này cũng không lớn, chỉ là một căn nhà nhỏ với một khoảng sân nhỏ ở bên ngoài.

Tôi đứng trong miếu nhìn quanh một lượt, chỉ nhìn thấy một pho tượng thần và một cái đỉnh lô, phía trên có rất nhiều tro hương.

Bên cạnh bức tượng thần còn có một cánh cửa.

Tôi nhìn lại thời gian, còn một tiếng nữa mới tới một giờ rưỡi đêm.

Vì vậy, tôi và Phong Tuyết Hàn đã tìm chỗ để ngồi nghỉ ngơi, hút hai điếu thuốc, sau đó tôi hỏi thăm về cửa hàng Trung y của bọn họ.

Phong Tuyết Hàn nói rằng hầu hết công việc đều đã làm xong, bây giờ bọn họ chỉ cần chờ đến ngày lành tháng tốt để khai trương cửa hàng làm buôn bán mà thôi.

Nghe đến đây, tôi khẽ gật đầu, bỗng nhiên tôi nhớ tới chuyện diệt hồn chú.

Cho nên tôi vội vàng hỏi Phong Tuyết Hàn một câu: “Lão Phong, cậu có biết diệt hồn chú không?”

Phong Tuyết Hàn nghe tôi hỏi, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, hơi hơi gật đầu: “Tôi biết thứ này, nó chính là thứ khắc chế âm hồn! Nhưng hiện tại có rất ít người có thể vẽ ra loại bùa chú này! Tôi cũng chỉ nghe kể chứ chưa từng nhìn thấy nó.”

Vừa nghe Phong Tuyết Hàn nói như thế, trong lòng tôi đã thực sự chắc chắn.

Tấm bùa xuất hiện trong túi tôi ngày hôm đó chắc chắn là do Dương Tuyết nhét vào.

Thấy tôi có chút sững sờ, sắc mặt cũng thay đổi, Phong Tuyết Hàn liền hỏi tôi bị làm sao.

Tôi kể cho cậu ta nghe chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, sau khi trở về, tôi phát hiện trong túi của mình có thêm một lá bùa diệt hồn chú.

Phong Tuyết Hàn cũng trầm mặt: “Nói như vậy, cô gái kia cũng là một người trừ tà. Mà kể cũng lạ, sao cô ấy lại đưa cho cậu lá bùa này?”

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng tôi không nói ra.

Sau khi nói vài câu vu vơ, tôi liền lảng sang đề tài khác, tôi hỏi Phong Tuyết Hàn xem mấy năm nay cậu ta có gặp qua những chuyện gì kì lạ không.

Mặc dù Phong Tuyết Hàn không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải không nói lời nào.

Bây giờ chỉ có hai chúng tôi, cậu ta cũng tuỳ tiện kể lại vài câu chuyện từng khiến cậu ta cảm thấy ngạc nhiên và kì quái.

Bình Luận (0)
Comment