Thi Muội (Dịch Full)

Chương 127

Chương 127 Chương 127

Mà lúc này, thời gian đã bất tri bất giác đến một giờ ba mươi phút sáng.

Thấy đã tới giờ nên tôi không tiếp tục buôn dưa lê với Phong Tuyết Hàn nữa.

Tôi kêu Phong Tuyết Hàn đi ra cửa trước thắp hương dùm tôi, còn tôi thì lấy lư hương ra, đi tới đỉnh lô được đặt ở giữ miếu, chuẩn bị đổi tro hương.

Động tác của Phong Tuyết Hàn rất nhanh, trong chớp mắt cậu ta đã thắp xong ba nén hương.

Ba nén hương được cấm ở trước cửa, để ngăn cản quỷ quái cản đường.

Cầm lấy lư hương, tôi khấn thầm với Thành Hoàng: “Thành Hoàng, đặc tội ngài rồi!”

Nói xong, tôi đổ thẳng tro nhang vào trong đỉnh lô, sau đó lại thò hai tay vào trong đỉnh lô.

Vì đề phòng tro hương rơi vãi trên mặt đất, tôi còn lau sạch miệng của đỉnh lô, sau đó bọc tro hương bằng ba lớp giấy trong và ba lớp giấy ngoài, cuối cùng mới bỏ vào trong túi.

Làm xong những thứ này, việc này cũng coi như xong. Trước sau chỉ mất có năm phút, mọi chuyện diễn ra rất nhanh.

Sắp xếp gọn lư hương xong thì tôi vái Thành Hoàng ba lạy.

Sau đó tôi quay lại nói với Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh: “Lão Phong, xong rồi, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, tôi cùng Phong Tuyết Hàn rời khỏi ngôi miếu nhỏ bằng cửa sau.

Phía sau chính là một con đường nhỏ, trời tối đen như mực, âm u lạnh lẽo, tầm nhìn rất tệ.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ chúng tôi chỉ có thể đi dọc theo con đường nhỏ này để đi trở về.

Điều này thực ra chẳng có gì đáng nói, nhưng vấn đề là…

Chúng tôi mới đi ra ngoài chưa đầy một trăm mét, một chuyện khủng khiếp nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi đã xảy ra…

**************************

Đoạn đường mà chúng tôi đang đi rất thuận lợi, không có bất kỳ trở ngại nào.

Nhưng không nên nói trước chuyện gì cả, bởi vì chúng tôi vừa mới bước chân ra cửa sau của ngôi miếu, tôi liền phát hiện có điểm bất thường.

Khi tôi xoay đầu nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên tôi cảm thấy không khí ở đây quá u ám và ngột ngạt, xung quanh tối om, điều này khiến tôi vô cùng bất an và lo lắng.

Không phải tôi lo xa, mà bởi vì xung quanh đây quá yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng côn trùng kêu hay tiếng gió thổi nhẹ.

Nếu bây giờ là ban ngày thì không có gì để nói, nhưng hiện tại đã là đêm khuya.

Xung quanh chúng tôi chỉ toàn là cây và cây, tăng thêm không khí âm u từ rừng cây nhỏ cùng đám cỏ dại mọc khắp nơi làm cho nơi đây trông rất hoang dã và ghê gợm.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ đang là mùa hè, theo lý thuyết, vào mùa này ban đêm sẽ có tiếng côn trùng kêu inh ỏi không ngừng mới đúng.

Nhớ lại trước kia có lần tôi và sư phụ lên núi, lúc đó sư phụ đã nói với tôi.

Nếu như đi vào rừng, xung quanh có sói, hổ, báo hoặc những nguy hiểm khác.

Vậy thì lúc đó, nhất định xung quanh sẽ cực kỳ yên tĩnh, có thể coi như là một loại cảnh báo của thiên nhiên.

Sau khi nhớ tới lời căn dặn của sư phụ, tôi càng chắc chắn tình huống lúc này của tôi cũng nằm trong số đó, vẻ mặt của tôi càng thêm trầm tư suy nghĩ.

Ngay sau đó, tôi liền nói với Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh: “Lão Phong, dường như xung quanh có gì đó không ổn!”

Vừa nói tôi vừa liếc mắt nhìn bốn phía, không dám lơ là.

Khi nghe tôi nói như vậy, ban đầu Phong Tuyết Hàn có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó giống như đã phát hiện ra điều mà tôi đang ám chỉ, sắc mặt của cậu ta hơi thay đổi, nghiêm túc nói: “Quá yên tĩnh!”

“Đúng vậy, quá yên tĩnh!” Lúc này tôi vô cùng khẩn trương, không ngừng xoay đầu nhìn chằm chằm xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ nào không ổn.

“Nơi này không nên ở lâu, tắt đèn pin đi, tập trung cao độ, mở thiên nhãn rồi gấp rút lên đường!” Phong Tuyết Hàn nói.

Mặc dù tôi không biết nguyên nhân vì sao xung quanh lại trở nên im lặng như thế, nó có liên quan đến việc tôi lấy tro hương không?.

Nhưng hiện tại tốt nhất là làm theo lời nói của Phong Tuyết Hàn, chúng tôi không nên ở lại đây lâu, phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tranh thủ thời gian, chúng tôi vội vàng tắt đèn pin đi, lấy ra lọ nước mắt trâu ở trên người, sau đó lau lên mí mắt.

Sau khi lau lên mắt, nơi khóe mắt sẽ cảm thấy hơi lành lạnh, sau đó màn đen ở phía trước từ từ tan ra, lúc này xung quanh ở mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn.

Tôi và Phong Tuyết Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó chúng tôi không chần chờ thêm nữa, tăng nhanh tốc độ lên đường.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một trận gió lạnh ập tới, lập tức xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Dường như kể từ giây phút này, từ mùa hè đã chuyển sang trời đông gió rét.

Ngay tại khoảng khắc ấy, trong nháy mắt sắc mặt của tôi và Phong Tuyết Hàn cũng thay đổi.

Đây là âm khí, chúng tôi thật sự không có nhìn nhầm. Đây quả thật là âm khí, hơn nữa còn rất nồng đậm.

Đồng thời, Phong Tuyết Hàn đã nhanh tay túm chặt lấy tôi, nói: “Chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước, ở ngay phía trước của chúng ta có nguy hiểm……”

Bình Luận (0)
Comment