Lão Phong tuy rằng rất thương tâm nhưng cậu ấy lại vô cùng lý trí.
Cậu ấy không hề bị tình huống trước mắt làm rối loạn tâm trí.
Rất rõ ràng về tình thế hiện tại, và cũng biết trạng thái hiện giờ của Độc đạo trưởng.
Mà Độc đạo trưởng đem hết thảy những đều này nhìn ở trong mắt, lưu lại những kí ức cuối cùng về người đệ tử này.
Nhưng ông ấy vẫn nặng nề gật đầu: "Đồ đệ tốt của ta, cả đời này của vi sư, chuyện không hối hận nhất chính là đã nhận con làm đồ đệ!"
“Sư phụ…”
Lão Phong nghẹn ngào nức nở, trong lòng có vô vàn lời muốn nói nhưng lúc này chẳng thể nói được một lời.
Loại sinh ly tử biệt này có lẽ tôi có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, tôi yên lặng đứng tại chỗ nhìn Độc đạo trưởng.
Mà ông ấy lúc này cũng nghiêng đầu lại, nhìn Phong ca cùng tôi.
Phong ca mở miệng trước, chỉ nghe anh ấy nói: "Lão lừa đảo, tuy rằng đạo hạnh của ông không cao lắm, nhưng ông là người mà Hàn Tuyết Phong tôi kính nể nhất, thù của ông, tôi cùng tên rác rưởi chết tiệt này sớm muộn gì cũng sẽ báo cho ông!"
Độc đạo trưởng cười nói: "Báo thù hay không báo thù đều không quan trọng, chỉ cần anh em các cậu đồng lòng, thì sẽ sớm ngày có thể lấy lại tự do."
Phong ca không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau đó, Độc đạo trưởng lần nữa nhìn về phía tôi...
Tôi biết, những lời tiếp theo Độc đạo trưởng muốn nói sẽ là những lời từ biệt cuối cùng.
Lúc trước Độc tiền bối được lão Tần gia ủy thác đi tới trấn Thanh Thạch để cứu mạng tôi.
Tính ra thì cũng đã hơn hai năm trôi qua.
Nhưng thật không ngờ sau hơn hai năm, chúng tôi lại dùng phương thức này để nói lời tạm biệt.
"Độc tiền bối..." Tôi gọi một tiếng, không biết nên nói cái gì nữa.
Nhưng vào lúc này Độc tiền bối lại đột nhiên bẻ một cái móng vuốt của mình, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, móng vuốt đã đứt gãy.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm, không biết ông ấy muốn làm gì.
Mà Độc tiền bối lại cầm cái móng vuốt gãy này, sau đó đưa cho tôi.
Sau đó mở miệng nói: "Tiểu Phàm, cậu đem nửa móng vuốt này của tôi mang về, gặp sư huynh của tôi, đem nó chôn bên cạnh sư phụ cậu.
Như vậy, hai chúng tôi cũng có bạn, không còn cô độc nữa..."
Mũi tôi chua xót, nặng nề gật đầu, sau đó hai tay nhận lấy nửa đoạn móng vuốt sắc bén này của Độc đạo trưởng.
Sau đó tôi mở miệng nói với ông ấy: "Độc tiền bối, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm chu toàn, một ngày nào đó tôi sẽ dùng máu tươi của yêu đạo Nhật Nguyệt giáo để tảo mộ cho ông.”
Độc đạo trưởng nghe vậy, đột nhiên cười “ha ha”.
Nhưng cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy nhìn lướt qua khuôn mặt của cả ba chúng tôi.
Mạnh mẽ xoay người, trong miệng bỗng nhiên phát ra tiếng bạo rống "Ngao".
Âm thanh kia vang vọng khắp núi rừng, như tiếng chuông tiếng sấm.
Không chỉ có như thế, yêu khí toàn thân của Độc đạo trưởng sôi trào, chân nguyên trong nháy mắt đã bộc phát.
Độc đạo trưởng phóng thích ra khí tức cuối cùng của cuộc đời mình.
Đôi mắt của Độc đạo trưởng đỏ ngầu, hoàn toàn bộc phát.
Liền xông về phía đám yêu đạo đang tiến lại tấn công chúng tôi.
Chúng tôi nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng giống như dao cắt.
Biết rõ Độc đạo trưởng lần này đi là chết, nhưng chúng tôi lại không thể làm gì cả, chỉ có thể nhìn như vậy.
Thậm chí thi thể của ông ấy, chúng tôi cũng không có khả năng cướp về được, chỉ có thể mang về nửa đoạn móng vuốt này.
Lão Phong nhìn đến đây, nước mắt ướt đẫm hai má.
"Bốp" một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ngay trước mặt chúng tôi, đối mặt với bóng lưng của Độc đạo trưởng, "Bang bang bang" dập đầu ba cái.
Mỗi một cái đều vô cùng nặng, sau ba cái dập đầu xuống, đầu lão Phong đã rách cả da, chảy ra máu tươi.
Cậu ấy ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Độc đạo trưởng: "Sư phụ, người đi cẩn thận..."
Nói xong, lão Phong đột nhiên đứng dậy, xoay người chạy về con đường phía trước mà không hề quay đầu lại.
Tôi và Phong ca nhìn thấy vậy, cả hai chúng tôi cũng đều nhìn chằm chằm Độc đạo trưởng đã gia nhập chiến đấu.
Độc đạo trưởng đang không ngừng chém giết, toàn thân nhuốm đầy máu.
Ông ấy đang dùng thời gian cuối cùng của mình để làm rực rỡ hào quang của một người trừ tà...
Nhìn đến đây, tôi cắn chặt răng, trong lòng âm thầm mở miệng nói: Độc tiền bối, lên đường thuận lợi.
Nói xong, tôi cũng mạnh mẽ xoay người, sau đó theo lão Phong rời đi.
Phong ca cũng như thế, nhanh chóng đuổi theo.
Chúng tôi nghe thấy phía sau không ngừng vang lên tiếng chém giết, từng chút từng chút rời xa nơi này.
Mà âm thanh kia cũng dần dần trở nên yên ắng.
Khi tiếng gầm cuối cùng vang lên, sự im lặng bao trùm toàn bộ.
Cả ba người chúng tôi cảm thấy trái tim mình chợt thắt lại.
Nước mắt của lão Phong vốn đã bị gió thổi khô từ lâu, lần nữa lại ươn ướt.
Tất cả mọi người đều biết rõ Độc đạo trưởng đã chết.
Ông ấy đã hy sinh mạng sống của mình vì đạo và vì chúng tôi.
Ông ấy dùng phương thức này để tuyên bố khi còn sống mình là người trừ tà. Và đây cũng chính là kết cục tốt nhất của một đạo sĩ.
Sống vì đạo, chết vì đạo.
Cùng lúc đó, chúng tôi đã lao ra khỏi cửa núi, phía trước chúng tôi đã xuất hiện một con đường cao tốc.
Chỉ cần ở trên đường quốc lộ bắt được một chiếc xe, chúng tôi có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh khỏi sự truy sát của tà giáo Nhật Nguyệt …