Chỉ cần đám người chúng tôi tìm được một chiếc xe là có thể thuận lợi rời khỏi nơi này.
Nhưng dòng xe cộ đông đúc, hơn nữa tôi và lão Phong còn là hai người đàn ông trưởng thành nữa, cho nên không có một ai nguyện ý dừng lại chỗ này.
Nhưng đây chỉ là một cái vấn đề nhỏ, cho nên chúng tôi đã nhảy qua rào chắn.
Sau đó lão Phong đã nói với Phong ca: "Hàn Tuyết Phong, mau ngăn một chiếc xe lại!"
Phong ca là quỷ, cho nên ở đây ngoại trừ hai người chúng tôi ra thì không có một ai có thể nhìn thấy anh ấy.
Phong ca cũng không nói nhảm, lắc mình một cái thì đã lao vào dòng xe cộ.
Anh ấy nhanh chóng chui vào bên trong một chiếc ô tô nhỏ màu đen, ngay sau đó ô tô nhỏ kia phát ra tiếng thắng xe “két” và nhanh chóng dừng lại ở trên làn đường khẩn cấp.
Lão Phong và tôi cũng không chút do dự mà chạy về phía trước như điên, sau đó chui vào bên trong xe trước khi đám Nhật Nguyệt Giáo đuổi tới và tìm thấy chúng tôi.
Tiếp đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ rồi rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay tại lúc chúng tôi hòa vào dòng xe cộ chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy ở phía xa, ngay tại chỗ sườn núi nơi mà chúng tôi đã từng trốn ở chỗ đó đột nhiên xuất hiện một đám người.
Rõ ràng, đó là đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt.
Nhưng bây giờ, bọn chúng đã không thể tìm thấy chúng tôi ở trong dòng xe cộ này.
Ngay cả khi chúng tôi chạy trốn theo phương hướng đó thì lúc này bọn chúng cũng không thể xác định được.
Về phần tài xế kia thì đã bị Phong ca che đi hai mắt và tâm trí, cho nên chỉ có thể hoạt động theo bản năng, cũng không biết đến sự tồn tại của đám người chúng tôi.
Lúc này, tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, đồng thời nhấp mở bản đồ ra.
Sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng vị trí hiện tại của chúng tôi là ở vùng núi ở rìa thành phố..
Không ngờ trước đó sau khi ăn trưa xong, chúng tôi đã bị người của tà giáo Nhật Nguyệt đưa tới đây.
Đồng thời, tôi cũng suy đoán.
Lý do khiến tôi và lão Phong trúng độc, có lẽ là do khi chúng tôi còn ở trạm xe thì đã bị bọn yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt theo dõi.
Sau đó bọn họ bí mật đánh thuốc mê chúng tôi và cuối cùng đưa chúng tôi đi trong tình trạng bất tỉnh.
Nhưng về việc bị theo dõi từ khi nào thì hiện tại cũng chỉ có thể phỏng đoán.
Nhưng tất cả những điều này dường như đã không còn quan trọng nữa.
Chúng tôi đã trốn thoát và tìm thấy Độc đạo trưởng.
Nhưng vì để bảo vệ chúng tôi và yểm hộ chúng tôi có thể an toàn rời đi mà Độc đạo trưởng đã hy sinh mạng sống quý giá của mình.
Mối thù này cũng giống với mối thù của sư phụ khi đó, sớm hay muộn thì đám người chúng tôi cũng phải tìm đến đám tà giáo Nhật Nguyệt này đòi lại.
Sớm muộn gì, chúng tôi sẽ giết chết kẻ thù bằng chính đôi tay của mình.
Lăng Thiên, Diêm Linh Lan, Thấm Tuyết, không một ai trong ba người này có thể sống sót.
Trong xe có vẻ rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Nhưng bên trong lòng của mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, có lẽ là vì quá buồn bã.
Lão Phong chỉ nhắm mắt lại, cứ như vậy mà ngồi yên bất động ở trong xe.
Phong ca ngồi ở trên ghế phụ cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Còn vị tài xế kia thì càng lộ ra sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt nhìn, ngay cả chớp cũng không chớp.
Dù sao thì anh ta cũng bị quỷ che mắt, cho nên bị như thế cũng là chuyện bình thường.
Khoảng hai giờ sau, chúng tôi đến trạm dừng trong nội thành.
Sau khi tài xế máy móc đi qua trạm dừng, ba người chúng tôi mới quyết định xuống xe.
Phong ca cũng đã giải trừ xong thuật che mắt cho vị tài xế nam kia, nhưng sau khi tài xế kia phục hồi tinh thần lại thì trong có vẻ hơi bối rối.
Anh ta đỗ xe tại chỗ và bước ra khỏi xe một cách khó hiểu.
Cho dù đang đứng ở phía xa đều có thể nghe được anh ta nói như thế này: tại sao tôi lại ở đây? Làm sao tôi đến được đây?
Phong ca liếc nhìn thoáng qua rồi nói với hai người chúng tôi một câu: "Bây giờ an toàn rồi, tôi cũng trở về đây!"
Nói xong, cơ thể của Phong ca chợt lóe và nhập vào trong cơ thể của lão Phong.
Lão Phong thở dài, trầm mặc không nói chuyện.
Tôi lấy ra một điếu thuốc rồi đưa nó cho lão Phong.
Tôi không nói gì, nói thật ra thì tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hai chúng tôi cứ như vậy mà vừa hút thuốc vừa đi về phía trước.
Cứ lang thang không mục tiêu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Có lẽ nỗi đau bị đè nén mới là nỗi đau thực sự.
Lúc này trời đã khuya, khi chúng tôi ra đến đường lớn thì xung quanh đã không còn một bóng người.
Nhưng vẫn còn có một số quầy bán đồ nướng, cho nên tôi đã nói với lão Phong:"Lão Phong, chúng ta đi uống hai chai đi!"
Lão Phong nghe tôi nói như vậy thì quay đầu nhìn.
Cậu ấy không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Chúng tôi đi đến một quán thịt nướng, sau đó nói thẳng với ông chủ: “Hai thùng bia, mỗi món nướng một phần!”
Ông chủ quán nướng sửng sốt, sau đó nhìn về bộ dáng chật vật của tôi và lão Phong.
Trong tay còn mang theo đồ nghề, trên đầu của lão Phong còn bị thương nặng, bê bết máu.
Ánh mắt đó như thể đang hiện lên một quan điểm, hai chúng tôi là người của xã hội đen và đã trải qua một trận chiến.