Mà ông ấy cũng không dám chậm trễ, bởi vì mình đang buôn bán nhỏ, cho nên đắc tội không nổi.
Sau đó vội vàng mang rượu và đồ ăn lên, nhưng thực ra thì tôi và lão Phong thực sự không có cảm giác thèm ăn.
Chính vì thế mà tôi cầm một chai bia lên rồi “Ừng ực” trước một chai.
Sau khi uống liên tục năm chai, lão Phong vốn vẫn luôn trầm mặc không nói lại đột nhiên bạo phát.
Dưới tình huống không hề có dấu hiệu báo trước, lão Phong đã bật khóc.
Trên con phố yên tĩnh, tiếng khóc của lão Phong dường như rất đinh tai nhức óc.
Tôi không ngăn cản lão Phong, bởi vì bản thân tôi cũng có thể hiểu được cảm giác mất đi người thân duy nhất của mình là như thế nào.
Nếu không phóng thích, mà cứ để nó nghẹn khuất ở trong lòng thì sẽ chỉ càng khiến bản thân khó chịu hơn mà thôi.
Thân là một người đàn ông trưởng thành, khóc ở ngoài đường có mất mặt không?
Có lẽ rất nhiều người sẽ nói, rất mất mặt.
Đừng nói đến chuyện khóc lóc ngoài đường là mất mặt, chỉ cần khóc thôi thì cũng đã là một chuyện rất mất mặt rồi.
Bởi vì đây là dấu hiệu của sự yếu đuối, một cách hành động hèn nhát.
Nhưng trong mắt của tôi, lão Phong lại không như vậy.
Bởi vì từ khi còn nhỏ cậu ấy đã là một thuyền nô, Độc đạo trưởng là sư phụ của cậu ấy, ngoài Phong ca ra thì đây cũng là người duy nhất và là người đầu tiên bước vào trái tim của cậu ấy, càng là một vị sư phụ mà cậu ấy tôn trọng và là người đã dẫn dắt cậu ấy đến một cuộc sống mới.
Loại cảm tình này không khác gì một người cha.
Lão Phong đã bị đè nén cho đến tận bây giờ, cho nên sau khi uống mấy chai rượu thì mới bộc phát.
Điều này cho thấy tâm trí của cậu ấy đã kiên định đến mức nào, nhưng nó cũng cho thấy trong lòng của lão Phong đã bị áp lực và đau đớn đến mức nào.
Mãi đến rất lâu, lão Phong mới ngừng lại được.
Sau cơn đau khổ qua đi, mặc dù sắc mặt của lão Phong vẫn không được tốt lắm nhưng tâm trạng của cậu ấy rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Tôi và lão Phong vẫn tiếp tục uống rượu, mà cậu ấy thân là một người trầm mặc ít lời, giờ khắc này cũng hoàn toàn được thả lỏng.
Cậu ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp được Độc đạo trưởng, sau đó nhận cậu ấy làm đồ đệ và dẫn cậu ấy hành tẩu giang hồ.
Lần đầu tiên gặp nguy hiểm, Độc đạo trưởng đã vì cậu ấy mà bị thương nặng...
Hiện tại điều mà tôi có thể làm cũng chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Không biết đã uống bao lâu, chỉ biết lão Phong đã hoàn toàn mê man.
Sau đó tôi mới lảo đảo lắc lư giúp lão Phong đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi.
Nhưng chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện tối hôm qua lão Phong còn say hơn cả tôi vậy mà lại thức dậy trước tôi.
Cậu ấy đang ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt trông rất bình tĩnh.
Lão Phong thấy tôi đã tỉnh, quay lại nhìn tôi: “Tỉnh rồi à!”
Tôi gật đầu: “Tỉnh rồi.”
“Đã tỉnh rồi thì chúng ta quay về đi…”
Lúc này, lão Phong tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Sau khi trở về, cậu giúp tôi lo liệu tang lễ cho sư phụ..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của lão Phong hiển nhiên là có chút lạc lõng.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được, tình trạng của lão Phong đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Không thể không nói, khả năng chịu đựng đau khổ và áp lực của lão Phong tốt hơn tôi rất nhiều.
Điều này có thể liên quan đến kinh nghiệm của cậu ấy, là thứ mà tôi không có cách nào có thể bằng được.
Thấy tình trạng của lão Phong đã khá hơn rất nhiều, tôi cũng mạnh dạn gật đầu: “Được, chúng ta lập tức xuất phát…”
Sau khi rửa mặt đơn giản, tôi và lão Phong lại lên đường.
Lúc này đây, hai người chúng tôi lộ ra vẻ cực kỳ thận trọng, sợ rằng sẽ lại bị người của tà giáo Nhật Nguyệt theo dõi.
Nhưng tất cả đều diễn ra rất suôn sẻ và không xảy ra chuyện gì sai xót nữa.
Khi trở lại thị trấn Thanh Thạch, ngoại trừ việc phải lo liệu hậu sự cho Độc đạo trưởng thì việc đầu tiên mà chúng tôi cần làm bây giờ, chính là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Độc đạo trưởng.
Mang theo nửa cái móng vuốt mà Độc đạo trưởng để lại này đi gặp sư huynh của ông ấy cũng chính là lão Tần gia...
*******
Sau khi tôi và lão Phong trở lại thị trấn Thanh Thạch, chúng tôi cũng không về nhà lại đi thẳng đến lò hỏa táng.
Độc đạo trưởng đã qua đời, sau đó để lại nửa cái móng vuốt này.
Chúng tôi phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, sau khi mang nửa cái móng vuốt này về thì đem đến chỗ của lão Tần gia, rồi để ông ấy thấy lần cuối xem như cáo biệt.
Mang theo vẻ mặt nặng nề, lão Phong và tôi đã đi đến lò hỏa táng.
Vừa đến lò hỏa táng thì đã thấy lão La đang bận rộn làm việc ở sân chính.
Kể từ khi núi Lang Nha xảy ra chuyện, thị trấn Lang Nha đã trở thành một thị trấn chết, cho nên lão La cũng chưa từng quay trở về nơi đó.
Dù sao thì ông ấy cũng đã trở thành một người không nơi nương tựa, trên trấn cũng không có bất cứ một ai, vì vậy cho dù ông ấy có quay trở lại thì cũng chẳng ích gì.
Vì vậy, lão La đã ở lại giúp đỡ cho lão Tần gia, sau đó trở thành một người học việc ở trong nhà tang lễ.