Cho nên chuyện này còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, chờ đến ngày đầu thất của Độc đạo trưởng thì mới biết được.
( Đầu thất: Là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế, hồn phách của người chết sẽ trở về nhà. )
Đến lúc đó, chúng tôi có thể sử dụng Hồn Đăng, nếu Hồn Đăng có thể thắp sáng, tức là hồn phách của Độc đạo trưởng còn tồn tại.
Nếu nó không thể thắp sáng thì có nghĩa là Độc đạo trưởng đã chết hoàn toàn và hồn phách của ông hiện đã hồn phi phách tán.
Tất nhiên, chúng tôi cũng có thể sử dụng một phương pháp triệt để hơn, đó chính là sử dụng cờ chiêu hồn và sinh thần bát tự của Độc đạo trưởng để trực tiếp gọi hồn về.
Nhưng nếu làm như vậy thì quá thiếu tôn trọng người đã khuất.
Vì thế tất cả chúng tôi đều tính đến chuyện đợi đến ngày đầu thất thì sẽ sử dụng cờ chiêu hồn để kiểm tra xem.
Mặc dù lo lắng cho người đã khuất, nhưng chúng tôi cũng không muốn quấy rầy sự thanh tịnh sau khi chết của Độc đạo trưởng.
Âm dương cách biệt, đây là điểm giới hạn và là ranh giới cuối cùng.
Vì vậy, sau khi chôn cất Độc đạo trưởng xong, lão Phong và tôi lần lượt trở về nhà của riêng mình mà nghỉ ngơi và tu luyện.
Lão Phong cũng bắt đầu nghiên cứu một phần nhỏ của cuốn Bách Hoa bí điển kia, trong khi tôi vào ngày hôm sau, sau khi dưỡng đủ tinh thần thì lấy Bách Hoa Đan ra.
Tôi chuẩn bị ăn viên thuốc này xong thì sẽ tìm kiếm cơ hội để có thể đột phá.
Sau khí hít một hơi thật sâu và lấy Bách Hoa Đan kia ra, trực tiếp nuốt cái thứ đó xuống.
Không thể không nói, sau khi nuốt viên Bách Hoa Đan này xuống bụng thì lập tức cảm nhận được một tia ấm áp, mà luồng khí tức này cũng đang chạy tán loạn ở bên trong cơ thể. Sau đó tôi cảm thấy đây chính là dược lực của Bách Hoa Đan.
Nếu như có thể dung hợp được cỗ dược lực này thì bản thân chắc có thể đột phá được.
Nghĩ đến đây, tôi liền vận chuyển chân khí trong đan điền của mình, bắt đầu dẫn đường và điều khiển cỗ khí tức này, cuối cùng là vận dụng nó.
Bởi vì quá trình tu luyện này là một quá trình lâu dài, cho dù có sự trợ giúp của Bách Hoa Đan thì cũng không thể trong chốc lát là lập tức đột phá được.
Trong vài ngày tiếp theo, cỗ dược lực kia vẫn luôn tồn tại ở trong cơ thể tôi.
Hơn nữa, loại dược lực cường đại đó mang đến cho tôi những lợi ích to lớn, mà bản thân tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng, chính mình đang ở rất gần với bước đột phá.
Mặc dù hiện tại chỉ thiếu có đúng một bước, nhưng khi nào sẽ đột phá thì thật khó mà nói.
Có thể là một tuần hoặc một tháng, nhưng điều tôi có thể xác định chính là chậm nhất là trong vòng ba tháng, bản thân tôi chắc chắn có thể đột phá.
Mà hôm nay cũng là ngày đầu thất của Độc đạo trưởng.
Nói như vậy có nghĩa là trong ngày đầu thất này, người chết sẽ có thể quay trở về nhà.
Nhưng thân phận của chúng tôi rất đặc biệt, hơn nữa tình huống kia của Độc đạo trưởng cũng rất đặc biệt.
Vào ngày này, tôi và lão Phong đang ngồi ở bên trong Bách Thảo Đường và không đi đâu cả.
Mà ở trước cửa cũng đã được dựng thẳng một chiếc Hồn Đăng.
Nếu chiếc Hồn Đăng này sáng lên, có nghĩa là hồn phách của Độc đạo trưởng vẫn còn ở đó.
Cho dù hồn phách của Độc đạo trưởng có trở về hay không, dưới nghi thức đặc biệt của chúng tôi thì chiếc Hồn Đăng này vẫn có thể sáng lên.
Nhưng nếu đã qua mười hai giờ đêm nay mà chiếc Hồn Đăng này không thể thành công sáng lên.
Điều đó có nghĩa là hồn phách của Độc đạo trưởng đã gặp phải độc thủ...
********
Ở trong nghề của chúng tôi thì chiếc Hồn Đăng này cũng có thể được coi là loại đạo thuật quan sát tương đối mạnh mẽ.
Bởi vì có thể thông qua chiếc đèn này để quan sát xem người đó có còn sống hay không.
Thậm chí còn có thể dựa vào cường độ mạnh yếu của ngọn lửa trong chiếc Hồn Đăng mà phán đoán cường độ dương hỏa của người này, từ đó phỏng đoán ra sự an nguy của người đó.
Nếu mà nói như vậy thì có nghĩa là nếu người đó bị bệnh hoặc ốm yếu thì dương hỏa sẽ tương đối yếu.
Ngược lại, nếu người đó tuổi trẻ thể tráng, vận thế tràn đầy thì dương hỏa sẽ rất mạnh.
Kể từ đó có thể thấy chiếc Hồn Đăng này cũng sẽ được thắp sáng rất mạnh mẽ.
Trong lịch sử không chính thức, thậm chí còn có câu chuyện về việc Gia Cát Khổng Minh thắp Thất Tinh Hồn Đăng để kéo dài tuổi thọ.
Về việc điều này có đúng hay không thì không có cách nào biết được.
Nhưng bây giờ, việc chúng tôi muốn thông qua Hồn Đăng này để xác định xem liệu một hồn phách nào đó có còn tồn tại hay không.
Mặc dù loại phương pháp này cao thâm và khó khăn hơn rất nhiều so với việc thắp Hồn Đăng thông thường, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Lúc này, lão Phong và tôi đang ngồi ở bên trong Bách Thảo Đường.
Hồn Đăng và nghi thức, tro cỏ trên mặt đất cũng đã sớm được trải ra sẵn ở đó.
Trong dầu đèn cũng đã được đặt vài cọng tóc của Độc đạo trưởng, bấc đèn được làm từ một lá bùa màu vàng có ghi sinh thần bát tự của Độc đạo trưởng.
Tất cả những gì hiện tại chúng tôi phải làm cũng chỉ là chờ đợi.
Nếu Hồn Đăng sáng lên trước mười hai giờ, vậy đại biểu cho việc hồn phách của Độc đạo trưởng vẫn còn ở đó. Đồng thời, cũng có khả năng Độc đạo trưởng không những còn ở đó mà còn hồi hồn.