Bạch Vô Thường nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt tỏa sáng.
Bởi vì một chồng tiền âm phủ ở trên thị trường sẽ chỉ có giá vài đồng nhân dân tệ. Nhưng nếu muốn chế tạo một chiếc bảo thuyền thì sẽ tốn khoảng một trăm tệ, thậm chí còn cao hơn.
Nhưng nếu suy nghĩ một chút thì các giá trị ở dương gian sẽ khác nhau.
Nếu những thứ này được đốt xuống dưới âm phủ, giá trị chắc chắn sẽ càng khác hơn nữa, sự chênh lệch của nó còn là một trời một vực.
Hắc Vô Thường đang uống rượu nghe đến đó thì đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó lại nhìn thấy Hắc Vô Thường quay đầu nhìn sang, hung hăng mở miệng nói: "Ngoại trừ bảo thuyền, còn có hai mươi cô hầu gái gốc Âu Mỹ! Toàn bộ đều mặc đồng phục..."
Khuôn mặt của tôi vô thức co giật, khẩu vị của tên này vẫn nặng như thế.
Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vui mừng quả nhiên là có hi vọng.
Đừng nói là hai mươi, chỉ cần ông nguyện ý, cho dù là ba mươi thì cũng có thể...
********
Nhìn thấy có hi vọng, lão Phong và tôi đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Cái gì mà bảo thuyền, người giấy, đồng phục gì đó, tất cả đều là mây bay.
Đây là việc mà chúng tôi đang làm, trong kho cũng có hàng làm sẵn, nếu không có đủ nguyên liệu thì chúng tôi có thể tiếp tục làm là được.
Chỉ là không nghĩ tới, khẩu vị của Phạm Vô Cứu vẫn nặng như vậy, vậy mà còn muốn có cả đồng phục, nhưng làm những thứ này cũng không khó.
Chỉ cần bỏ tiền lên mạng mua, cái gì cũng đều có thể mua được.
Hơn nữa cũng không tốn nhiều tiền, cho nên tôi và lão Phong không hề có bất cứ sự do dự nào cả.
Chúng tôi đồng thanh mở miệng nói: “Được!”
Nói xong, hai người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu với nhau.
Loại điều kiện này là quá mức khoan dung đối với chúng tôi rồi.
Phạm Vô Cứu thấy chúng tôi đều nói đồng ý thì cũng không nói nhảm với chúng tôi nữa, mà điểm một cái về phía Độc đạo trưởng.
Trong khoảnh khắc, chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đen xuất hiện.
Sau đó, luồng ánh sáng màu đen này hoàn toàn đi thẳng vào giữa trán của Độc đạo trưởng.
Ngay sau đó, chỉ thấy cơ thể của Độc đạo trưởng chợt run rẩy một cái.
Đôi mắt vốn dĩ đang đờ đẫn của ông ấy đột nhiên khôi phục lại một ít thần sắc.
Nhìn thấy điều này, lão Phong và tôi đang muốn lộ ra vẻ mặt vui mừng thì Phạm Vô Cứu lại bổ sung thêm một câu: “Một phút.”
Nói xong, ông ta lại nhặt một quả trứng đã bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng.
Lão quỷ thắt cổ Tạ Tất An này vẫn đang lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, lắc lư đầu lưỡi, cũng không thấy ông ta mở miệng nói gì.
Lão Phong và tôi cũng không dám trì hoãn, bởi vì chúng tôi chỉ có đúng một phút thôi.
Chỉ sợ là sau một phút này, e rằng cả cuộc đời này cũng không có cơ hội hay khả năng gặp lại nhau để nói chuyện nữa.
Chúng tôi chắp tay về phía Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu, đồng thời nói một cách tượng trưng: “Cảm ơn Thất gia, Bát gia đã thành toàn!”
Tạ Tất An xua tay, ý bảo chúng tôi nên làm gì thì làm cái đó.
Phạm Vô Cứu cũng chưa từng liếc mắt nhìn về phía chúng tôi dù chỉ một cái, vẫn tiếp tục uống rượu dùng bữa.
Mà Độc đạo trưởng ở trước mặt chúng tôi, dường như đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ông ấy đột nhiên quay đầu rồi nhìn trái liếc phải một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy lão Phong và tôi, sau đó ngạc nhiên nói: “Tiểu Phong, Tiểu Phàm!”
“Sư phụ!”
“Độc tiền bối!”
Lão Phong và tôi đều lộ ra vẻ mặt kích động, lập tức chạy thẳng đến chỗ của ông ấy.
"Sư phụ, con lại gặp được người rồi."
Lão Phong kích động, lập tức quỳ xuống trước mặt Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng nhìn về phía lão Phong, sau đó sờ đầu của cậu ấy.
Hai người tuy là thầy trò nhưng kỳ thực cũng không khác gì cha con.
Cùng lúc đó, tôi cũng đi đến trước mặt Độc đạo trưởng: "Độc tiền bối, việc hậu sự của ngài đã được chúng con lo liệu ổn thỏa, ngài có thể yên tâm rời đi!"
Sau khi nghe tôi nói xong, Độc đạo trưởng gật đầu với tôi.
Sau đó lại nghiêng đầu liếc nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, sau khi thấy hai âm sai này không có động tĩnh gì thì lộ ra một tia khó hiểu.
Thấy vậy, tôi nói thẳng: “Hai vị quan gia đã cho chúng con một phút.”
Độc đạo trưởng nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó nói với tôi và lão Phong: “Tiểu Phàm, Tiểu Phong. Tà giáo Nhật Nguyệt này thật không đơn giản. Khi vi sư chết, cho dù có thúc dục Tử Chú thì cũng không thể kéo theo Lăng Thiên, Thấm Tuyết và Linh Lan chết cùng. Sau này nếu các con có gặp lại bọn chúng thì nhất định phải cẩn thận hơn."
Độc đạo trưởng nghiêm túc nhắc nhở, hiển nhiên là sợ sau này đám người chúng tôi sẽ ăn phải thiệt thòi.
"Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho người!"
Hai mắt của lão Phong đỏ bừng, trên mặt lộ ra sát ý.
Tuy nhiên, Độc đạo trưởng lại cười nói: "Đồ nhi, đừng để hận thù làm mờ hai mắt của con. Con có tài năng ưu tú, chỉ cần con dốc lòng ngộ đạo, thành tựu trong tương lai của con sẽ không thể hạn lượng được."
Nói xong, Độc đạo trưởng cũng không chờ lão Phong mở miệng trả lời mà đột nhiên quay đầu nói với tôi: “Tiểu Phàm, con cũng phải tu luyện cho thật tốt, không cần lo lắng cho ta và sư phụ của con. Hai người chúng ta một đời vệ Đạo, trảm yêu trừ ma, chưa từng làm qua những chuyện thương thiên hại lí. Sau khi chúng tôi chết tất nhiên sẽ được đối xử tử tế, đương nhiên, nếu chúng ta có đủ quỷ nguyên thì cũng sẽ không vội đi đầu thai. Trăm năm sau, các con vẫn có thể gặp lại chúng ta..."