Lời nói này nghe có vẻ qua loa hời hợt, nhưng lại không khác gì lời tạm biệt.
Nhưng khi nói đến câu cuối cùng, lông mày của Độc đạo trưởng bỗng nhiên nhíu lại, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, rất có thâm ý...
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi không khỏi "thịch" một tiếng.
Tôi cũng không phải kẻ ngốc, nhìn vẻ mặt và hành động này của Độc đạo trưởng là có thể thấy rõ, chắc chắn ông ấy đang gợi ý điều gì đó với tôi.
Nhưng ông ấy đang gợi ý tôi về điều gì?
Lúc đó là do tôi không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn đáp lại: “Vâng, vâng…”
Độc đạo trưởng nhìn về phía tôi một cái rồi nói thêm vài lời với lão Phong.
Nhưng một phút thì có thể dài bao lâu? Cũng chỉ có thể nói được có vài câu mà thôi.
Đột nhiên, Độc đạo trưởng vốn còn đang nói chuyện thì cơ thể của ông ấy chợt run lên, thanh âm cũng đột nhiên im bặt.
Cơ thể của ông ấy đột nhiên cứng đờ, đôi mắt lại mất đi ánh sáng, cả người lại trở về bộ dáng đờ đẫn như lúc đầu.
Nhìn thấy điều này, tôi lại hít ngược một ngụm khí lạnh.
Bởi vì điều này rất rõ ràng, đã đến giờ rồi.
Phạm Vô Cứu không cho chúng tôi thêm thời gian dù chỉ là một giây đồng hồ.
"Sư phụ, sư phụ..."
Lão Phong hét lên hai lần thì cũng đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng cũng ngừng nói, chỉ lộ ra vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Lúc này, Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường cũng chậm rãi đứng dậy, nhặt cây khóc tang ở bên cạnh lên.
Sau đó chỉ nghe Bạch Vô Thường Tạ Tất An nói với hai người chúng tôi: “Được rồi, đã đến lúc rồi, nên lên đường thôi.”
Nghe vậy, lão Phong và tôi đều cảm thấy căng thẳng, chỉ đứng đó nhìn về phía Độc đạo trưởng, mặc dù không nỡ buông tha nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhường ra một con đường, không dám chọc giận hai vị quan gia này.
Nếu không, chúng tôi có thể lập tức đi xuống hội hợp với Độc đạo trưởng và sư phụ.
Hắc Bạch Vô Thường mang theo hồn phách của Độc đạo trưởng, sau đó nghênh ngang tiến về phía trước.
Nhưng khi bọn họ đi ngang qua chúng tôi thì lại nghe Hắc Vô Thường hung hăng trừng mắt nhìn về phía hai người chúng tôi một cái, sau đó thấp giọng nói một câu: “Ba mươi, nguyên bộ …”
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng về phía trước.
Khuôn mặt của lão Phong và tôi đều giật một cái, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói “Vâng”.
Mà sau khi hai vị quan gia Hắc Bạch Vô Thường đi về phía trước vài bước thì đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Đồng thời cũng ngay tại lúc này, cỗ cảm giác áp lực kỳ lạ và không khí lạnh lẽo lẩn quẩn ở trong nhà cũng biến mất.
Mặc dù cả tôi và lão Phong đều mang theo thương cảm, nhưng tổng thể mà nói thì trông vẫn ổn.
Ít nhất là chúng tôi đã biết, Độc đạo trưởng vẫn an toàn.
Hơn nữa, Độc đạo trưởng cả đời trảm yêu trừ ma, chưa bao giờ làm qua chuyện gì hại người.
Tuy rằng đã chết, nhưng sau khi Độc đạo trưởng xuống đó chắc chắn sẽ nhận được thiện báo.
Sau đó, lão Phong và tôi ngồi trên ghế sofa, hồi lâu không nói chuyện.
Trong đầu tôi đang nhớ lại những gì mà Độc đạo trưởng đã nói với tôi trước đó và ý nghĩa của việc vỗ lên vai tôi.
Có thể là do đầu óc của tôi bị chập mạch, cho nên lúc đó bản thân mới không nghĩ ra được.
Kết quả là lão Phong bên cạnh lại đột nhiên phá vỡ sự im lặng, sau đó nói với tôi: “Lão Đinh, sư phụ của tôi đang gợi ý cho cậu!”
Nghe lão Phong nói như vậy, trong lòng tôi cũng trở nên căng thẳng.
Khá lắm, ngay cả tên này cũng nhìn ra được Độc đạo trưởng đang gợi ý về điều gì với tôi, cho nên tôi vội vàng mở miệng nói: "Độc tiền bối đang gợi ý cho tôi, mặc dù tôi đã suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không thể nghĩ ra..."
Lão Phong quay đầu liếc nhìn tôi: "Sư phụ của tôi muốn giúp cậu."
*********
Điều này rất rõ ràng, lão Phong thân là đồ đệ của Độc đạo trưởng, nhất định là đã hiểu được ám chỉ của Độc đạo trưởng dành cho tôi.
Nhưng bản thân tôi thì sao? Tôi cảm thấy Độc đạo trưởng đang ám chỉ cho tôi. Tuy nhiên, ám chỉ về cái gì thì tôi thực sự không biết, mơ mơ màng màng, không hiểu ra sao. Tôi có chút ngây người: “Lão Phong, tôi cảm thấy Độc tiền bối đang ám chỉ tôi, nhưng tôi không hiểu, cậu có thể giải thích rõ hơn cho tôi được không?"
Nghe tôi nói xong, lão Phong lại lộ ra một tia cười khổ: “Trước đó, sư phụ tôi đã nói gì với cậu, cậu còn nhớ không?"
"Cái này thì đương nhiên là tôi nhớ rõ rồi. Ông ấy bảo tôi không cần phải lo lắng cho ông ấy và sư phụ, sau khi bọn họ đi xuống thì sẽ không vội đi đầu thai. Còn nói trăm năm sau, chúng ta vẫn có thể gặp lại bọn họ…” Tôi đã nói ra hết tất cả những gì mà Độc đạo trưởng đã nói với mình.
Nhưng sau khi bản thân nói xong những lời này, trong đầu tôi lập tức vang lên một tiếng “Ong”, sau đó nảy ra một ý niệm.
Trăm năm sau, chúng tôi có thể gặp lại bọn họ? Trăm năm sau?
Đối với tôi mà nói, có vẻ như tôi hoàn toàn không cần phải chờ lâu như vậy.
Bởi vì, chỉ cần bản thân tôi vừa đột phá, nhất định là sẽ phải xuống âm phủ một chuyến.
Mà lý do tại sao tôi phải xuống âm phủ? Có phải là để giải trừ âm hôn quỷ chú giữa tôi và Mộ Dung Ngôn sao?