Nghĩ đến những điều này, tôi lại nhắm hai mắt lại và vận chuyển đạo khí ở trong cơ thể.
Khí tức bắt đầu chảy trong các cơ và gân mạch của tôi, ngoại trừ việc tu vi của tôi đã đột phá đến cảnh giới Đạo Quân thì công pháp Hỏa Thiên công mà tôi tu luyện cũng đã đột phá đến tầng thứ ba.
Liên tục thổ nạp, lưu chuyển.
Sau khi xác nhận tu vi của bản thân đã ổn định, tôi mới mở mắt ra lần nữa.
Lúc này sắc trời đã tối.
Sau khi hít một hơi thật sâu thì tôi từ từ đứng dậy.
Tuy có chút mệt mỏi nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Bởi vì bản thân đã đột phá, cho nên tôi gấp không chờ nổi mà đi ra khỏi phòng, sau đó bật lửa thắp nhang rồi nói với linh bài của Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, anh đã đột phá, anh đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân, chúng ta có thể đi xuống âm phủ rồi!"
Tôi vui vẻ nói, nhưng vừa mới dứt lời thì bên trong linh bài kia đã tản mát ra một luồng khí trắng nhàn nhạt.
Sau khi luồng khí trắng này xuất hiện thì nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt tôi, một người phụ nữ mặc đồ trắng đột nhiên xuất hiện. Người phụ nữ này có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Ngoài Mộ Dung Ngôn thì còn có thể là ai nữa?
Vừa mới xuất hiện, cô ấy đã hưng phấn mà nhìn về phía tôi: "Đồ tra nam chết tiệt, anh thật sự đột phá rồi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Mộ Dung Ngôn, tôi gật đầu thật mạnh: "Ừ! Anh đã đột phá rồi, chúng ta có thể đi xuống âm phủ rồi!"
Nói xong, tôi lập tức vận chuyển đạo khí của mình, sau đó toàn bộ đạo hạnh của bản thân được mở ra, khí tức của Đạo Quân cũng xuất hiện.
Mộ Dung Ngôn thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh quả nhiên là đã đột phá.”
Mộ Dung Ngôn rất hưng phấn, dù sao tốc độ tiêu hao hồn lực của cô ấy đã có chút không thể khống chế được nữa.
Mặc dù hiện tại đã có Ngọc Khóa Hồn nhưng Ngọc Khóa Hồn này lại không phải là thứ có thể sử dụng vô thời hạn.
Một khi Ngọc Khóa Hồn hết tác dụng, vậy thì chỉ có thể kéo dài thêm ba đến năm tháng nữa.
Ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể biết được tốc độ tiêu tán của hồn lực sẽ đạt đến mức độ nào.
Bây giờ thì tốt rồi, bởi vì tôi đã đột phá được cảnh giới này.
Mục tiêu một năm rưỡi đã đạt được trước thời hạn.
Tôi gật đầu thật mạnh: "Thi Muội, khi nào thì chúng ta Vượt Âm? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Hơn nữa anh còn có một tin tức tốt, phải báo cho em biết!”
“Còn có tin tức tốt sao?” Mộ Dung Ngôn nghi ngờ, trừng đôi mắt đẹp nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Trước đó là do em đang bế quan, cho nên anh mới không nói cho em biết. Vào ngày đầu thất của Độc đạo trưởng thì ông ấy đã trở về, hơn nữa còn gợi ý cho anh, chính là sau khi chúng ta đi xuống âm phủ thì tìm đến ông ấy, đến lúc đó ông ấy sẽ trợ giúp chúng ta.”
Mộ Dung Ngôn nghe đến đó, trong lòng lại “thình thịch” một tiếng.
Rõ ràng là không ngờ tới, sau khi Độc đạo trưởng chết rồi mà ông ấy vẫn còn chiếu cố chúng tôi như thế.
"Đồ tra nam, Độc đạo trưởng thật sự nguyện ý giúp chúng ta sao?" Mộ Dung Ngôn nói.
"Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta có thể an toàn đi đến âm phủ và tìm được ông ấy, ông ấy nhất định sẽ dẫn đường cho chúng ta." Tôi rất tin tưởng vào Độc đạo trưởng.
Mộ Dung Ngôn nghe xong thì cũng gật đầu: “Vậy thì quá tốt rồi. Nhưng nếu ông ấy làm như vậy, chẳng may bị phát hiện, e rằng sẽ liên lụy đến ông ấy…” Nói tới đây, Mộ Dung Ngôn lại lộ ra một tia lo lắng.
Tôi sửng sốt một lúc rồi nói tiếp: "Nếu chúng ta cẩn thận mọi thứ thì sẽ không bị phát hiện. Thi Muội, em xem thời gian nào thì thích hợp, sau đó chúng ta đi xuống đó sớm một chút!"
Tôi mở miệng, bởi vì tôi rất quan tâm đến chuyện giải trừ âm hôn quỷ chú này.
Chỉ có cách giải trừ âm hôn quỷ chú giữa hai chúng tôi thì vấn đề xói mòn hồn lực của Mộ Dung Ngôn mới có thể giải quyết triệt để.
Mộ Dung Ngôn gật đầu, sau đó lại nói với tôi: “Anh vừa mới đột phá, đạo cơ còn chưa tính là ổn định, cho nên, chờ thêm một tháng nữa đi! Sau một tháng, đạo cơ của anh hẳn là đã ổn định, sau đó lại giao phó một chút hậu sự rồi lên đường Vượt Âm …”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cảm thấy cũng được.
Nếu dùng Khóa Hồn Châu kiên trì thêm một tháng nữa thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Một tháng này nói dài cũng không dài nhưng nó thực sự có thể củng cố đạo cơ của tôi.
Chờ đến lúc đó lại Vượt Âm thì quả thực là có thêm đảm bảo lớn hơn nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, sau đó tôi trực tiếp gật đầu với Mộ Dung Ngôn.
Sau khi thấy tôi gật đầu, Mộ Dung Ngôn lại nói: "Được rồi! Cứ như vậy đi, em đi trước!"
Nói xong, Mộ Dung Ngôn xua tay rồi biến mất.
Nhưng tôi lại cảm thấy có chút không đành lòng, nên nói: “Cái đó, cái đó…”
“Cái gì?” Mộ Dung Ngôn nghi ngờ.
“Thi Muội, hay là em ở lại với anh đi…”
Tôi nói thẳng, dù sao đây cũng là bạn gái của tôi.
Tôi rủ bạn gái ở lại, cũng không có gì vấn đề đi!
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói như vậy thì sửng sốt, sau đó bĩu môi: “Mấy ngày không gặp, nhớ em sao?”
“Ha ha, có chút thôi!” Tôi cười nói.
“Chỉ một chút?”