“Nhiều nhất là hai.”
“Cút đi…”
“…”
Mộ Dung Ngôn vẫn nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng lại rất thích.
Tôi tiến lên một bước, cũng không bận tâm, mà nắm lấy tay của cô ấy.
Hơi lạnh một chút nhưng tôi cũng không để bụng.
Mộ Dung Ngôn cũng không có cự tuyệt, mà theo bản năng quay đầu lại, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi trầm giọng nói: “Cho dù âm hôn của chúng ta có bị hủy bỏ, đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên em!”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói như vậy thì quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt của cô ấy tràn đầy sự tò mò, như muốn nhìn rõ tôi.
Mãi một lúc sau thì mới nghe Mộ Dung Ngôn nói với tôi: “Nhưng em, trước sau vẫn luôn là quỷ, còn anh là người…”
Khóe miệng tôi mỉm cười, tôi đã nghĩ đến vấn đề này hàng trăm ngàn lần.
Điều này đối với tôi mà nói, có quan trọng đến mức đó sao?
Không, tôi có thể ở bên người tôi yêu, cho dù cô ấy là quỷ thì tôi cũng không quan tâm.
Trông tôi rất thoải mái, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười: “Cho dù em có biến thành cái gì thì anh cũng không quan tâm. Chỉ cần có thể ở bên cạnh em thì là người cũng được, là quỷ cũng không sao. Nếu không thì cho dù phải từ bỏ bộ da này cũng có thể…”
Tôi không chút do dự mà mở miệng, nhưng thân thể của Mộ Dung Ngôn lại run lên.
Cô ấy đưa tay ra, trực tiếp chặn miệng tôi lại: “Sao anh lại nói như thế, con người chỉ có thể sống được một lần. Có biết bao nhiêu sinh linh vì muốn tu luyện thành người, còn anh sao có thể tùy tiện từ bỏ thân thể của mình như vậy được. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh thì em đã cảm thấy mỹ mãn rồi…”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài nóng nảy và hung dữ như khủng long bạo chúa của cô ấy.
Điều quan trọng hơn là lần này cô ấy lại chủ động tiến lên một bước, dựa vào ngực tôi, nghe nhịp tim tôi đập vì cô ấy...
******
Cảm giác được người mình yêu dựa vào lồng ngực như thế này thực sự là quá tuyệt vời.
Tôi chậm rãi ôm cô ấy vào lòng, ôm cô ấy giống như một người yêu bình thường.
Tôi yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi, tôi không quan tâm cô ấy là quỷ hay việc cô ấy hơn tôi gần ba trăm tuổi. Thậm chí tôi còn không quan tâm đến việc trước đây cô ấy đã từng yêu ai khác, hiện tại tôi chỉ biết là tôi thực sự yêu cô ấy và cô ấy cũng sẵn sàng yêu tôi, thế là đủ rồi. Có lẽ tình yêu của tôi hơi khác người một chút, nhưng điều đó có quan trọng gì?
Sau khi lặng lẽ ôm nhau khoảng một, hai phút, tôi mới buông cô ấy ra.
Mộ Dung Ngôn cười: “Nếu anh đã không ngủ được thì dẫn em đi chơi đi!”
“Đi chơi?”
“Ừ, dẫn em đi ăn món gì đó ngon đi. Ví dụ như tôm càng…”
Lúc này Mộ Dung Ngôn lại giống như một cô gái nhỏ đang làm nũng vậy, không chỉ có dáng vẻ dáng yêu mê người mà còn rất hấp dẫn.
Tôi vui vẻ gật đầu: “Ừ!”
Nói xong, tôi dắt Mộ Dung Ngôn lao ra khỏi phòng.
Mọi sự mệt nhọc trong quá trình tu luyện trước đó dường như đã trở thành hư không ngay sau khi Mộ Dung Ngôn xuất hiện.
Nhưng sau khi ra khỏi nhà, Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên mở miệng nói: "Chờ đã, để em đi thay quần áo trước!"
"Thay quần áo? Ở đây sao?" Tôi có chút bối rối.
Mộ Dung Ngôn trực tiếp gật đầu: “Ừ! Ngay tại đây!”
Nói xong, tôi con chưa kịp phản ứng thì Mộ Dung Ngôn đã đột nhiên quay người lại.
Nó giống như một trò ảo thuật vậy, trước đó là một chiếc váy trắng lại đột nhiên thay đổi thành một chiếc váy màu đỏ, mà ở trên đó còn được in hoa.
Ngay cả mái tóc của cô ấy, lúc này cũng biến thành những lọn sóng lớn màu đỏ.
Mộ Dung Ngôn rất xinh đẹp, dáng người cũng cao gầy.
Lúc này lại xuất hiện dưới bộ dạng một thân váy đỏ in họa tiết càng tôn lên vẻ đẹp thời thượng của cô ấy.
Nhìn đến đây, trên mặt tôi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chị gái nhỏ với mái tóc quăn gợn sóng!”
“Hả? Anh không thích sao?” Mộ Dung Nham nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi thì quay người lại.
Trong chốc lát, trang phục của cô ấy lại thay đổi.
Lúc này vừa nhìn đến đây thì bản thân tôi đã không thể kiềm chế được nữa, cô ấy trông giống như một ngự tỷ nơi làm việc, mặc váy ngắn, tất đen, giày cao gót và có phần lộ ra phần ngực. Mặc dù nó rất gợi cảm nhưng để vậy thì làm sao mà được?
Nếu để mình tôi xem thì còn được, nhưng nếu để những người khác nhìn thì tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Mộ Dung Ngôn còn chưa kịp mở miệng, tôi đã vội vàng nói: "Không được, không được, cái này chỉ thích hợp để mình anh xem, không thích hợp cho việc đi dạo!"
Mộ Dung Ngôn mím môi cười, nhưng không nói chuyện, lại quay người.
Lần này, cô ấy lại thay đổi phong cách, dưới chân đi giày thể thao màu trắng, quần jean màu xanh, áo len trắng và tóc được buộc thành đuôi ngựa rất đơn giản nhưng không hề bình thường.
Cho dù Mộ Dung Ngôn có mặc bộ trang phục đơn giản như vậy và không trang điểm ở trên mặt nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
"Cái này thì sao?"
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn từ trên xuống dưới, mỉm cười gật đầu: "Ừ, thế này cũng được."
Mộ Dung Ngôn cười: "Được, chúng ta có thể đi được rồi!"