Nói xong, Mộ Dung Ngôn trực tiếp nắm tay của tôi.
Tim tôi đập thình thịch, cảm thấy rất phấn khích.
Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác yêu đương là như thế nào. Hóa ra nó thật tuyệt vời và thú vị, ngay cả khi không làm gì cả.
Chỉ cần hai người ở bên nhau thì sẽ cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.
Tôi đưa Mộ Dung Ngôn ra khỏi nhà, sau đó đi thẳng đến quán ăn trong thị trấn.
Thị trấn của chúng tôi chỉ lớn có như vậy, nhưng tôi đã sống ở đây cả đời. Hơn nữa chức nghiệp của bản thân cũng rất đặc biệt nữa.
Rất nhiều người trong thị trấn biết đến tôi, kể cả các chủ quán ăn khuya, cho nên sau khi thấy tôi đi tới thì đã lập tức chào hỏi: "Này! Đinh Phàm, ăn chút gì đi."
Tôi mỉm cười: "Cho tôi một phần tôm càng đặc biệt của anh trước đã..."
"Được! Vị này là…, đây là bạn gái của cậu sao?" Ông chủ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ngôn.
"Vâng! Bạn gái của tôi!" Tôi vừa cười vừa nói.
"Ánh mắt không tồi! Bạn gái của cậu thật xinh đẹp..." Ông chủ vừa cười vừa nói.
"Cám ơn!" Mộ Dung Ngôn cũng rất lịch sự đáp lại, không còn khí thế của vị minh chủ Liên Minh Tam Sơn Ngũ Lĩnh nữa.
"Hắc hắc hắc, nhanh mời ngồi. Sư phụ, một phần tôm hùm đất trước. Tiểu Lý, mang thực đơn ra..."
Ông chủ liên tục ra lệnh, sau đó mời Mộ Dung Ngôn và tôi ngồi xuống.
Quả nhiên những thứ đẹp đẽ luôn có sức hấp dẫn.
Trước đây Dương Tuyết ăn đồ nướng ở đây thì đã gặp phải đám địa đầu xà của trấn Thanh Thạch đến kiếm chuyện, cho nên một người phụ nữ hoàn mỹ đến cực điểm như Mộ Dung Ngôn đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều quan khách.
Thậm chí tôi còn nghe được, có một số đàn ông ghen tị vì bản thân tôi tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.
"Chết tiệt, đó không phải là Đinh Phàm sao? Là người học cùng lớp với chúng ta!"
"Đinh Phàm, tên nghèo bán vàng mã, tôi biết người này...”
“Tên nghèo? Mẹ nó, cậu mắt mù sao? Cậu không thấy bạn gái của người ta sao?”
“Mẹ kiếp! Bán vàng mã mà cũng có thể kiếm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy sao?”
“…”
Ngoại trừ những lời này, thậm chí còn có một số cô gái đang thảo luận về Mộ Dung Ngôn.
"Cô gái đó xinh đẹp quá, tôi thừa nhận là tôi ghen tị..."
"Hừ! Hâm mộ cái rắm, vừa nhìn cái mũi là biết chỉnh sửa rồi, còn cái miệng đó, rõ ràng là đã động qua dao kéo. Đúng vậy, đôi mắt kia cũng vậy, rõ ràng là đã bị cắt đi hai mí, thậm chí còn mở khóe mắt ra…”
“Nói như vậy, tôi có cảm giác như cằm của cô ấy cũng đã bị cạo đi…”
“Còn không phải vậy sao! Tôi nghĩ ngực của cô ấy cũng đã được độn, xương sườn có có thể là đã bị cắt đi hai bên, nếu không thì tại sao vòng eo của cô ấy lại thon gọn đến vậy?"
“Có khả năng lắm, hơn nữa cô ấy đã tái tạo bề mặt da, nếu không thì làm sao làn da của cô ấy lại trắng trẻo và thanh tú như vậy, thậm chí còn không có một vết mụn nào cả..."
"..."
Sau khi nghe những lời này, cả người tôi hoàn toàn không nói nên lời.
Mấy người cứ dứt khoát nói thẳng, Mộ Dung Ngôn là người nhân tạo được con người tạo ra luôn đi.
Nhưng tôi cũng không để ý tới, dường như con gái sinh ra đã như vậy rồi.
Mộ Dung Ngôn cũng không quan tâm, cô ấy tò mò nhìn xung quanh, sau đó nói chuyện với tôi về các món ăn trong thực đơn, món nào ngon và cách chế biến.
Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ nhắc đến một số món ăn ngon mà cô ấy đã ăn khi còn sống, còn nói cái gì mà tôm hùm đất, lúc còn sống chưa từng nhìn thấy nó chứ đừng nói là ăn qua nó...
Đồ ăn được mang lên nhanh chóng, tôi cũng lặng lẽ thắp một cây nhang ngắn ở dưới bàn. Bởi vì chỉ có làm như vậy thì Mộ Dung Ngôn mới có thể ăn được.
Chúng tôi đã có một đêm tuyệt vời, còn uống bia nữa. Sau khi chơi vui vẻ rồi thì Mộ Dung Ngôn và tôi mới trở về nhà, nhưng chúng tôi cũng không có về nhà mà lại lang thang khắp phố một cách nhàm chán.
Cuối cùng bất tri bất giác, chúng tôi đã đến bên bờ sông.
Chúng tôi ngồi bên bờ sông, Mộ Dung Ngôn dùng chân vỗ nước và dựa vào tôi, sau đó kể cho tôi nghe câu chuyện về lúc còn sống của cô ấy, những ngày mà cô ấy còn là đệ tử học Đạo.
Tuy rằng rất đáng tiếc là tôi không sinh ra cùng thời đại với cô ấy, nhưng tôi cũng cảm thấy thật may mắn khi có được tình yêu của cô ấy trong lúc mình còn sống.
Chúng tôi trò chuyện rất lâu, thẳng cho tới tận bình minh.
Mộ Dung Ngôn nhìn về phương xa rồi bất đắc dĩ nói với tôi: "Đinh Phàm, mặc dù đêm nay em rất vui, nhưng hiện tại em phải rời đi rồi..."
Tôi quay lại nhìn cô ấy một cái, sau đó có chút miễn cưỡng mà nắm lấy bả vai của cô ấy: "Ừ! Chúng ta đi thôi!" Một tháng sau gặp lại!"
"Ừ."
Vừa dứt lời, Mộ Dung Ngôn đang ngồi ở bên cạnh tôi đã biến mất.
Mà bên bờ sông chỉ còn lại một mình tôi.
Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ đứng dậy rồi nhìn tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, sau đó quay người trở về nhà.
Nếu tôi muốn giữ mãi những hạnh phúc này, tiếp theo chính là lúc khảo nghiệm tôi…
*******
Còn một tháng cuối cùng nữa là chúng tôi sẽ phải Vượt Âm, trong lòng ít nhiều gì thì cũng vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm.
Dù sao thì việc nói ra loại chuyện này, e rằng cũng có chút không thể tưởng tượng được. Một người sống, nhưng lại muốn đi vào thế giới của người chết.