Thậm chí Từ Lâm Tĩnh còn trợn mắt: “Anh đó, hiện tại anh muốn mang theo thứ gì lên đường, tôi sẽ đốt một ít cho anh.”
Tôi cười nói: “Đồ thì tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, chỉ cần đốt cho tôi thôi, nhân tiện thì đốt cho tôi ít tiền, đợi đến khi tôi xuống đó rồi thì mọi người đốt cho tôi thêm chút vàng thỏi gì đó là được.”
Mọi người gật đầu. Mặc dù Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ không nhìn thấy tôi nhưng họ biết hiện tại tôi vẫn còn đang ở đây, cho nên sau khi nghe mọi người nói muốn đốt tiền giấy cho tôi thì một vị đại tiểu thư và một vị đại minh tinh trong tương lai đã trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất mà đốt vàng mã, cũng như những thứ mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Một chiếc ba lô, bên trong có bùa chú và những thứ linh tinh khác, mà bên trong đó còn bao gồm bùa chú đặc biệt được dùng để giải trừ âm hôn, một ít đạo cụ làm pháp sự cũng nhanh chóng được mọi người thiêu đốt.
Sau đó tôi lại đưa tay vào lò than để lấy chúng, cũng như xác nhận từng cái một.
Mặc dù mọi thứ đã bị đốt thành tro tàn, nhưng mấy thứ này cũng được nói rõ là đốt cho tôi, cho nên tôi mới có thể lấy những thứ này lên và mang chúng theo.
Cùng lúc đó, tôi đi tới trước mặt thân thể của mình và lấy lá bùa hồ ly tinh từ trong túi đeo lên, mà đây là bảo vật do Hồ Lục Gia ban tặng, không thể bỏ lại được. Còn ở bên cạnh thân thể của tôi có một thanh kiếm gỗ đào nhưng thứ này lại khắc chế quỷ hồn, cho nên tôi đã bọc chuôi kiếm và lưỡi dao bằng vải màu vàng.
Mặc dù tôi đã đưa tay cầm lấy, nhưng sau khi tôi cầm lấy thanh kiếm này thì thân kiếm vẫn còn chỗ đó, cái này giống như việc “Hồn kiếm” của kiếm gỗ đào đã bị tôi lấy mất, mà ở nơi đó chỉ còn lại cái xác. Cùng lúc đó, tôi lại giơ tay muốn lấy Linh Đao, nhưng lại phát hiện thứ này không thể mang đi được, cho dù nó được bọc lại ở trong tấm vải màu vàng, nhưng vẫn có lực khắc chế rất lớn đối với tôi.
Cứ như vậy, tôi mang theo một cái túi và một thanh kiếm đi Vượt Âm.
Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc của mình, tôi lại nhìn về phía mọi người và bắt đầu nói lời tạm biệt cuối cùng với bọn họ. Mọi người đều lộ ra dáng vẻ rất miễn cưỡng và cứ nhìn về phía tôi như thế.
Tôi biết dưới loại tình huống này, cứ dừng lại càng lâu thì sẽ càng trở nên thương cảm, cho nên tôi liền dựa theo quy củ ở trong nghề của chúng tôi mà ôm quyền, sau đó mở miệng nói: “Mọi người, thân thể của tôi đành phải nhờ mọi người. Nếu tôi thực sự không thể quay về, xin mọi người hãy chôn thân thể của tôi ở bên cạnh sư phụ và Độc đạo trưởng!"
"Yên tâm, cậu có thể trở về!" Lão Phong nói.
“Thuận buồm xuôi gió!” Từ Lâm Tĩnh cũng nói.
"Chúng tôi sẽ ở đây chờ anh!" Dương Tuyết cũng nói một tiếng.
"Sau khi xuống dưới đó thì nhớ đi đường cẩn thận, cứ cách một đoạn thời gian thì ông sẽ đốt một ít thuốc lá, rượu và tiền giấy xuống dưới đó cho con." Lão Tần gia cũng nói.
Còn Tiểu Mạn thì chỉ nói hai chữ: "Tạm biệt!"
Ngô Huệ Huệ cũng hướng về phía tôi nói: "Trở về sớm một chút để xem phim mới “Sinh Tử Không Rời” của tôi đấy."
Những gì mà tất cả bọn họ đã nói với tôi, tôi đều ghi nhớ ở trong lòng.
Cuối cùng lại mỉm cười với bọn họ, sau đó nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, đi thôi!”
Mộ Dung Ngôn gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người: “Mọi người bảo trọng!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn và tôi bắt đầu lên đường, sau đó đi thẳng ra khỏi nhà.
Mọi người dẫn chúng tôi ra cửa, tôi quay lại nhìn họ một cái, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu khi phải rời đi. Mặc dù tôi không biết liệu cuộc chia tay này có phải là lời chia tay vĩnh viễn hay không, nhưng một chuyến này, tôi nhất định phải đi.
Bởi vì hiện tại tôi là một quỷ hồn cho nên tốc độ rất nhanh, không bao lâu sau thì đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Sau khi rời khỏi trấn, tôi theo Mộ Dung Ngôn tiến về phía trước, bởi vì tôi không biết đi tới quan ải nửa bước như thế nào, cho nên quay sang hỏi Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, chúng ta làm sao có thể đi tới quan ải nửa bước?"
Mộ Dung Ngôn nghe xong thì quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó vừa nói vừa bay về phía trước: “Nơi nào cũng có một cái Âm Lộ, mà cái này là đường để quỷ hồn đi xuống. Chỉ cần chúng ta thông qua Âm Lộ này là có thể đi xuống đó.”
Nhưng vừa nghe đến hai chữ “Âm Lộ” thì tôi đã nghĩ ngay đến cái Âm Lộ ở miếu Lò Vương. Bởi vì ở nơi đó chúng tôi đã tận mắt gặp được cảnh tượng âm binh quá cảnh, cho nên tôi mở miệng hỏi: "Là ở chỗ miếu Lò Vương đó sao?"
"Đúng vậy, chính là ở miếu Lò Vương. Em đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần đi xuống là được!" Mộ Dung Ngôn nói.
Nghe vậy, tôi lập tức "ừm" một tiếng rồi đi theo Mộ Dung Ngôn tiến về phía trước, bởi vì hiện tại tôi đã biến thành quỷ hồn, cho nên tốc độ của chúng tôi rất nhanh. Còn những chuyện như đi qua địa hình, trèo đèo lội suối thì đã không còn là vấn đề nữa, hơn nữa còn hoàn toàn không cần phải dùng chân, cảm giác đó giống như tốc độ của chính mình đã đạt tới 80km/h vậy.
Tất nhiên, Mộ Dung Ngôn có thể càng nhanh hơn, nhưng nếu làm vậy thì tôi không thể theo kịp.