Không lâu sau, chúng tôi đã đến miếu Lò Vương ở thị trấn kế bên, mặc dù miếu Lò Vương này đổ nát nhưng vẫn được có một chút hương khói.
Vừa tới cửa thì đã nhìn thấy ở chỗ cửa có hai người đang đứng, sau khi nhìn kỹ hơn thì tôi nhận ra đó là Mạc bà bà và Chu Vận. Khi Mạc bà bà nhìn thấy tôi và Mộ Dung Ngôn thì tỏ ra rất cung kính mà hô một tiếng: “Tiểu thư, cô gia.”
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng lập tức dừng lại, đi tới chỗ của Mạc bà bà, sau đó chỉ nghe Mộ Dung Ngôn nói với Mạc bà bà: "Mạc bà bà, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Tiểu thư yên tâm, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Canh giờ vừa đến là hai người có thể đi xuống."
Mộ Dung Ngôn nghe xong thì nhìn về phía Chu Vận đang đứng ở bên cạnh:
"Chu Vận, sau khi chị rời đi, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giao hết cho em, đến lúc đó em phải quản lý cho thật tốt."
Chu Vận gật đầu: "Sư tỷ và Đinh Phàm yên tâm đi đi! Địa giới này của chúng ta hiện tại mà nói đã tương đối ổn định."
Mộ Dung Ngôn “Ừm” một tiếng, sau đó dẫn tôi vào miếu Lò Vương.
Nhưng vừa đến sân ngoài của miếu Lò Vương thì tôi đã cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ.
Mà cái luồng khí đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, càng đến gần chính điện của miếu Lò Vương thì cái khí tức đó càng nặng nề, càng áp lực.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi có chút không thoải mái thì mở miệng nói: “Thông thường, các miếu thờ đều có loại khí tức này, mà đối với những tồn tại như chúng ta mà nói thì đều sẽ có sự bài xích và kinh sợ. Nhưng ở đây cứ sau mười giờ là sẽ mở ra cửa của Âm Lộ. Đến lúc đó, loại khí tức này cũng sẽ không còn nữa, từ đó có thể đi qua thông qua cửa lớn và đi thẳng xuống bên dưới ... "
Vừa nghe tới đó thì tôi mới chợt hiểu ra.
Có vẻ như những miếu thờ như thế này vẫn còn có chút thần uy.
Một cái miếu Lò Vương đổ nát thôi mà đã có loại khí tức áp lực như vậy rồi, nếu chẳng may gặp phải một cái miếu Bồ Tát có hương khói cường thịnh thì e rằng cái loại khí tức áp lực này sẽ còn mãnh liệt hơn nữa.
Nhìn vào thời gian, có vẻ như khoảng cách đến lúc Âm Lộ mở ra vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa.
Vì vậy, chúng tôi đã đứng đợi ở đây thêm hơn hai mươi phút nữa.
Trong lúc đó, Mộ Dung Ngôn và Chu Vận vẫn luôn ở bên cạnh nói chuyện với nhau, có lẽ là đang giải quyết một số vấn đề bàn giao trong liên minh.
Còn Mạc bà bà thì chỉ nhìn chằm chằm vào Miếu Lò Vương mà không nói gì.
Còn về phần tôi thì cảm thấy có hơi nhàm chán.
Tôi nhớ rất rõ lần trước khi tôi đến đây để xin tro lư hương từ trong miếu Lò Vương này thì chẳng may gặp phải Âm binh ở trong lối đi nhỏ, lúc đó thiếu chút nữa là đã bị hù chết.
Sau khi đã an toàn thì tôi cũng không muốn đến cái nơi chết tiệt này nữa, nhưng không ngờ chỉ sau khoảng thời gian hơn hai năm thì bản thân tôi lại dùng phương thức này để đi đến nơi này, tạo hóa trêu người, không thể không cảm thán.
Sau khi mãi suy nghĩ, hai mươi phút đã trôi qua.
Mà khí tức áp bức kia cũng đột nhiên biến mất, một cỗ khí lạnh dày đặc đột nhiên từ trong miếu tràn ra như thủy triều.
Mạc bà bà đang nhìn chằm chằm vào bên trong miếu Lò Vương thì mở hai mắt ra, sau đó mở miệng nói trước: " Tiểu thư, cô gia, Âm Lộ đã mở, hai người có thể lên đường rồi..."
********
Không cần Mạc bà bà mở miệng thì tôi đã phát hiện ra điều khác thường ở trong miếu Lò Vương.
Lúc này, loại khí tức kiềm chế hồn phách vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một âm khí thoải mái lòng người đang thổi vào mặt, mà cái cảm giác này giống như người sống đang phơi nắng mùa xuân, vừa thoải mái lại an nhàn.
Hiện tại cổ âm khí nà đã mang lại cho tôi một cảm giác tương tự như thế, khó trách đám ma quỷ đó lại thích ở những nơi lạnh lẽo, tối tăm và u ám này. Hóa ra loại cảm giác lạnh lẽo này đối quỷ hồn mà nói lại dễ chịu đến vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều thư giãn.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn cũng đi tới, sau đó mở miệng nói với tôi: “Đinh Phàm, Âm Lộ đã mở, chúng ta có thể đi vào rồi!"
Tôi lập tức gật đầu với Mộ Dung Ngôn, sau đó trong miệng cũng “Ừ” một tiếng, bởi vì tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Nhưng hiện tại sắp phải đi đến một thế giới khác, cho nên trong lòng vẫn có chút bất an.
Hơn nữa bản thân tôi vẫn còn có chút mê mang về con đường phía trước, nhưng một bước này trước sau gì bản thân cũng phải bước ra. Sau đó tôi nhìn về phía Mạc bà bà và Chu Vận rồi nói: "Mạc bà bà, Chu Vận, chúng ta phải chào tạm biệt nhau từ chỗ này rồi."
Mạc bà bà mỉm cười: "Cô gia đi đi, nhất định phải cùng với tiểu thư sớm ngày trở về!"
Mạc bà bà vừa dứt lời, Chu Vận ở bên cạnh cũng phụ họa một câu: “Sư tỷ, Đinh Phàm, thuận buồm xuôi gió.”
Tôi và Mộ Dung Ngôn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đồng thanh nói: “Bảo trọng!”
Nói xong, hai người chúng tôi không còn do dự nữa mà trực tiếp đi vào Miếu Lò Vương. Ngay khi chúng tôi vừa mới bước vào miếu Lò Vương, Mộ Dung Ngôn và tôi đã nhìn thấy một lối đi ngầm chứa đầy khí đen.