Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1295

Chương 1295 Chương 1295

Lối đi kia tràn ngập khí đen, còn những luồng không khí lạnh lẽo kia cũng từ chính lối đi đó tỏa ra ngoài.

"Đây là lối vào của Âm Lộ, sau đó dọc theo Âm Lộ này đi xuống là chúng ta sẽ đến Lưỡng Giới Sơn." Mộ Dung Ngôn nhìn chằm chằm vào Âm Lộ nói.

(*) Lưỡng Giới Sơn: ngọn núi chia ra hai giới Âm Dương.

Lúc này tôi cảm thấy rất lo lắng, cho nên hít một hơi thật sâu giống như một người sống, sau đó mới mở miệng nói: "Thi Muội, anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng tôi đi xuống đi!"

Tôi và Mộ Dung Ngôn bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cùng nhau bước về phía trước, nắm tay nhau đi về phía lối vào của Âm Lộ.

Cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ Âm Lộ này dường như có một ma lực nào đó, cuốn hút tôi sâu sắc.

Nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thư giãn và thoải mái, tôi và Mộ Dung Ngôn bước từng bước một, cuối cùng cũng bước thẳng vào bên trong Âm Lộ.

Ngay khi vừa bước đến Âm Lộ, tôi lại thoáng lướt nhìn vào bên trong, đây là một lối đi có bậc đá dốc thẳng xuống, rất dài, chỉ có thể nhìn một mảnh bóng tối mà không thấy được điểm cuối. Hơn nữa lối đi này rộng khoảng hai mét, từ trên vách đá cũng có một chút khí đen bay ra, cứ cách một khoảng là thỉnh thoảng lại có một ngọn đuốc Minh Hỏa yếu ớt xuất hiện...

Càng đi về phía trước thì hai sườn vách đá càng trở nên mờ ảo. Sau khi đi được hơn một tiếng, hai bên và trên đỉnh đầu của vách đá cũng biến mất theo.

Lúc này, chúng tôi đang ở trong bóng tối, mà trước mặt tôi chỉ còn lại những bậc đá dốc thẳng xuống.

Cứ cách một khoảng cách giữa các bậc thang thì sẽ có một ngọn đuốc như thế, không biết nó lan ra bao xa, hơn nữa hoàn toàn không thể nhìn thấy được điểm cuối, còn lúc hướng ánh mắt nhìn xuống những bậc đá, trông chúng như vực thẳm vô tận, tối tăm dị thường đến mức hoàn toàn không thể nhìn thấy đáy.

Mà điều này cũng làm người ta có cảm giác như đang bước đi trên hư không trong bóng tối vậy, một khi rơi từ những bậc đá này xuống thì bản thân sẽ rơi vào vực thẳm vô tận.

Tất cả những điều này khiến tôi cảm nhận được một loại sợ hãi trong vô hình, mặc dù chính mình đã từng tiếp xúc với rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhưng giờ phút này lại tận mắt nhìn thấy Âm Lộ của người chết, cho nên mới khiến tôi cảm thấy khiếp sợ và có chút sợ hãi như vậy.

Mộ Dung Ngôn và tôi đang đứng cạnh nhau, bước từng bước một đi về phía trước không có bất cứ một tiếng động nào, yên lặng đến mức làm da đầu tôi tê dại, cứ như vậy mà ở lại chỗ không có điểm kết thúc này, cũng như không biết Âm Lộ này rốt cuộc là dài bao nhiêu.

Mặc dù bước chân của Mộ Dung Ngôn và tôi cũng không chậm. Tuy nhiên, lối đi này lại giống như đang dẫn tới một cái hố không đáy vậy. Đi bộ mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không có lối ra, hơn nữa mỗi một bậc thang đều giống nhau như đúc, mặc dù đã đi bộ hồi lâu nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang chạy bộ ngay tại chỗ vậy.

Nhìn ra phía sau thì cũng là một chiếc thang dài và dốc không thấy điểm cuối.

"Thi Muội, chúng ta đã đi bộ được bốn năm tiếng rồi, nhưng tại sao vẫn chưa đến điểm cuối vậy, chúng ta còn phải đi thêm bao lâu nữa?" Tôi phá vỡ sự im lặng, đột nhiên nói.

Thi Muội lắc đầu: “Em cũng không biết, trước kia lúc em chết đi thì đã mất đi ý thức của chính mình, cuối cùng là bị quỷ sai đưa xuống âm phủ. Sau khi tỉnh lại thì đã bị đưa đến điện Diêm La, nhưng chỉ cần đường đi đúng thì nhất định sẽ có lối ra."

Vừa nghe đến đó, tôi đã hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ừ, chúng ta đi tiếp đi!"

Nói xong, hai người chúng tôi không khỏi tăng nhanh bước chân trên bậc đá của vực thẳm không đáy này, bước từng bước một bước xuống dưới...

Cũng may là có hai người, tôi và Mộ Dung Ngôn thỉnh thoảng vẫn có thể nói chuyện với nhau, nhưng nếu đổi lại là một người cứ bước đi lặp đi lặp lại trên những bậc đá này, e rằng sẽ bị tra tấn đến phát điên.

Mộ Dung Ngôn và tôi đi bộ khoảng một ngày, tức là hơn hai mươi giờ, nhưng thân là quỷ, cho nên không cảm thấy đói hay cảm giác mỏi mệt gì, mà chỉ cảm thấy rất nhàm chán.

Nhưng vào lúc này, tôi chợt nhìn thấy một tia sáng nhỏ xuất hiện ở phía xa, ánh sáng đó rõ ràng không phải là của một ngọn đuốc mà giống như ánh sáng phát ra từ lối ra.

Nhìn thấy điều này, trong lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ. Sau đó vội vàng nói với Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh: “Thi Muội, em xem, nơi đó hình như là lối ra.”

Mộ Dung Ngôn cũng nhìn thấy, trên mặt cũng lộ ra một tia vui mừng, sau đó gật đầu mạnh một cái rồi với tôi: “Ừ, đúng rồi, chính là lối ra.”

“Chúng ta mau đi nhanh lên, đi ra khỏi đây sớm một chút!” Tôi lại nói.

Nếu thực sự phải liên tục đi ở trên Âm Lộ như vậy, đối với tinh thần mà nói thì chính là một loại cực hình, cho nên sau khi đi trên con đường này được một ngày, trong lòng tôi gấp đến mức muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Vì vậy, Mộ Dung Ngôn và tôi lại tăng tốc độ của bước chân và tiếp tục đi về phía phát ra ánh sáng.

Chùm ánh sáng kia ngày càng lớn hơn và cuối cùng cũng đã xuất hiện một cái cửa động ở ngay trước mặt chúng tôi.

Bình Luận (0)
Comment