Nhìn thấy điều này, trong lòng của Mộ Dung Ngôn và tôi tràn ngập vui mừng.
Sau đó chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã đến gần lối vào hang động. Đồng thời, chúng tôi còn nhìn thấy một đám u hồn đi qua cửa hang, thậm chí ở bên ngoài còn truyền đến từng đợt tiếng động la hét, chửi bới.
"Anh mẹ nó không có mắt sao?"
"Nói anh đấy, đi nhanh lên!"
"Anh mẹ nó còn muốn đi đầu thai nữa không, ông đây vẫn đang chờ được đi đầu thai để tìm bạn gái của mình đấy!"
“Thằng ngu kia, chờ đến khi anh đầu thai rồi lớn lên thì bạn gái của anh có thể làm mẹ của anh luôn rồi đấy!"
"Ý gì đấy? Muốn ăn đòn đúng không?”
“…”
Vừa nghe những thanh âm này, trong lòng của tôi cũng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ vừa chờ mong lại vừa khẩn trương.
Thế giới của người chết, quốc gia của vong hồn.
Chỉ cần đợi thêm một lát nữa là tôi sẽ được tận mắt chứng kiến, mặc dù không có nhịp tim nhưng lại có cảm giác chính mình đang càng ngày càng cảm thấy lo lắng, cũng như một loại cảm giác không thể thở nổi.
Mười mét, năm mét, một giây...
Cuối cùng, tôi và Mộ Dung Ngôn cũng đi ra một bước cuối cùng và bước ra khỏi cửa động của Âm Lộ.
Khoảnh khắc mà Mộ Dung Ngôn và tôi rời khỏi Âm Lộ và đi đến cửa động, cả hai chúng tôi đều ngây ngẩn cả người, trên mặt cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, lúc này bản thân đang ở sâu trong sườn núi, còn ở bên phía đối diện là một số hòn đảo đá đang lơ lửng, mà trên những hòn đảo đá lởm chởm những tảng đá kỳ lạ đó được mây đen vờn quanh, không nhúc nhích.
Xung quanh chúng tôi cũng có rất nhiều quỷ hồn giống như chúng tôi, bọn họ đi thành từng nhóm, từ từ đi xuống núi dọc theo con đường quanh co trước mặt...
Mà ở nhiều vị trí khác nhau trên ngọn núi này, có những hang động tương tự như hang động ở phía sau chúng tôi. Bên trong những hang đá này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đi ra một hai cái hoặc là một đám quỷ hồn, mà ở bên trong đó cũng có một số người giống với Mộ Dung Ngôn và tôi, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mà nhìn ngó xung quanh, sau đó là bị mọi thứ trước mắt làm chấn động.
Nhưng cũng có một số giống như cái xác không hồn, vẻ mặt dại ra mà dung nhập vào đàn quỷ, sau đó đi theo đàn quỷ chậm rãi tiến về phía trước, tiếp tục không ngừng hướng dưới chân núi mà đi...
*********
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến, bởi vì thế giới của người chết chắc chắn sẽ rất khác so với thế giới của người sống, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt, trong lòng tôi cũng đã bị làm cho rung động rồi.
Những hòn đảo đá lơ lửng, những ngọn núi khổng lồ, vô số hang động Âm Lộ và hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn.
Tất cả những điều này đều đang thách thức thần kinh mong manh của tôi, cảm giác đó giống như đang xem một bộ phim bom tấn giả tưởng vậy, nếu mà để thầy Ngưu nhìn thấy chắc sẽ phun ra vài ngụm máu.
Ngoài những điều này ra thì tôi còn thấy bầu trời ở đây có màu xám xịt, giống như bầu trời đầy mây vậy, không thể nhìn thấy mặt trời mà nơi này cũng có khả năng là không có mặt trời.
Còn sự điểm xuyến duy nhất trên bầu trời này, chỉ sợ cũng chỉ là những hòn đảo đá lơ lửng và những đám mây đen đó, còn ngọn núi đá nơi chúng tôi đang đứng thì càng cực kỳ nguy nga và cao ngất lạ thường. Lúc nhìn xuống thì chính là một vách đá vạn trượng, chỉ có một con đường hẹp uốn lượn xuống dưới chân núi.
Tôi mở to hai mắt nhìn, sau đó lại đảo mắt nhìn chung quanh, trong miệng có chút lắp bắp nói: "Thi, Thi Muội, nơi này, nơi này chính là Lưỡng giới Sơn trong truyền thuyết đó sao?"
Mộ Dung Ngôn nghe tôi hỏi như vậy thì khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười:
"Đúng vậy, nơi này hẳn là Lưỡng Giới Sơn, cũng chính là nơi ngăn cách Âm và Dương."
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi khẽ gật đầu, nhưng đúng lúc này lại có một âm thanh khác truyền tới:"Hai người ở phía trước đang lảm nhảm cái gì vậy? Các người có đi hay không? Nếu các người không đi thì né ra cho người khác còn đi chứ! Có còn muốn đầu thai nữa không?"
Vừa nghe thấy lời này thì Mộ Dung Ngôn và tôi mới phản ứng lại, sau đó mới xoay người nhìn qua, lúc này chúng tôi phát hiện mình đang đứng trên một con đường núi quanh co, chặn đường người khác xuống núi, mà phía sau đã có một hàng dài người đang xếp hàng.
"Phía sau chen lên làm gì vậy, phía trước có hai tên ngốc không chịu di chuyển!"
"Con mẹ nó, ai giẫm lên chân tôi vậy!”
“…”
Vừa nhìn tới đây thì tôi cảm thấy có chút xấu hổ, sau đó cười cười nói: "Xin lỗi người anh em, vừa mới chết, cho nên vẫn chưa phản ứng nhanh được!"
"Còn không mau nhanh lên!"
Tên kia rõ ràng là một tên xã hội đen, mặc vest đen, vẻ mặt khó chịu, còn tôi và Mộ Dung Ngôn tới đây để làm chuyện lớn, cho nên không muốn gây rắc rối.
Chính vì thế mà Mộ Dung Ngôn và tôi cũng nhanh chóng đi xuống núi.
Trong lúc đi, Mộ Dung Ngôn và tôi cũng quan sát Lưỡng Giới Sơn này, sau đó thì phát hiện Lưỡng Giới Sơn này giống như núi lửa trong ngày tận thế, rất to lớn, thậm chí còn lớn hơn cả núi Thái Sơn, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh núi cũng giống như một ống khói lớn.
Trên núi có vô số cửa Âm, đám ma quỷ của Dương giới cũng sẽ thông qua những cửa Âm này mà đến đây.