Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1297

Chương 1297 Chương 1297

Trong số đó, có hơn 40% đám quỷ giống với chúng tôi, có ý thức của chính mình và nói chuyện được.

Nhưng trong số đó càng có nhiều ma quỷ mang khuôn mặt đờ đẫn đi về phía trước, mà những con quỷ này hẳn là quỷ bị quỷ sai truy nã bắt tới, cho nên mới trở nên đờ đẫn như vậy, chỉ có thể giống như cái xác không hồn biết đi.

Tốc độ của đoàn quỷ tiến về phía trước cũng không nhanh lắm, cho nên Mộ Dung Ngôn và tôi chỉ có thể đi xuống núi từng chút một.

Nhưng ngọn núi này thì lớn mà đường thì dài, cho nên với tốc độ này thì trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thể xuống tới chân núi được.

Nhìn thấy cảnh này, tôi còn nghĩ đến chuyện mọi người đều là quỷ, sao không nhảy từ bên cạnh xuống luôn đi?

Dù sao quỷ cũng không phải là con người, nhảy xuống còn có thể chết thêm lần nữa sao?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức hỏi Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh: “Thi Muội, em nói xem, tại sao không có ai nhảy xuống từ bên cạnh vậy? Chẳng lẽ thân là quỷ, từ chỗ này nhảy xuống còn có thể bị ngã chết sao?”

Mộ Dung Ngôn hiển nhiên cũng không biết, nhưng nghe được câu hỏi của tôi thì khẽ lắc đầu: “Điều này thì em cũng không biết, nhưng nếu đã không có người nhảy thì tốt nhất không nên nhảy, chúng ta trì hoãn thêm một chút thời gian thì cũng không có vấn đề gì."

Mộ Dung Ngôn thận trọng nói, cũng không muốn vì để tiết kiệm thêm một chút thời gian mà để bản thân đi mạo hiểm.

Kết quả là Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, một lão quỷ ở trước mặt chúng tôi lại đột nhiên quay đầu nói: “Nếu hai người nhảy từ đây xuống, nhất định sẽ hồn phi phách tán!”

Lão quỷ này hiển nhiên là đã nghe được đoạn hội thoại của chúng tôi, cho nên thấy ông ấy nói như vậy thì tôi lại hỏi tiếp: “Chúng ta thật sự có thể bị ngã chết ở đây sao?”

Lão quỷ này lộ ra vẻ mặt thành thật: "Nói như vậy cũng không đúng, vừa rồi khi tôi vừa ra khỏi Âm Lộ thì có nhìn thấy một con quỷ vì bị những người khác chen lấn mà rơi xuống, kết quả còn chưa kịp chạm đất thì đã bị hồn phi phách tán rồi.”

Vừa nghe đến đấy thì tôi nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh, có vẻ như sau khi đến địa giới này, chúng tôi gần giống như khi còn là người sống ở dương gian.

Ngay cả quỷ cũng có thể bị ngã chết, điều này cho thấy nơi này rất phi phàm và nhất định là phải có một số luật lệ và cấm chế đặc biệt.

Chính vì thế mà Mộ Dung Ngôn và tôi chỉ có thể ngoan ngoãn xếp thành một hàng, bước từng chút một đi xuống, mà lão quỷ kia lại tiếp tục nói chuyện với chúng tôi.

Nghe nói ông ấy đã sống thọ và chết tại nhà, đời này cũng đã quyên góp giúp cho hơn mười mấy sinh viên đại học, tuy rằng không con không cái nhưng cũng không hề phàn nàn gì, sau đó còn hỏi hai chúng tôi tại sao lại chết ở độ tuổi trẻ như vậy.

Tôi mỉm cười nói là do hai người tôi bị ngộ độc thực phẩm, sau đó bị ngộ độc mà chết. Lão quỷ "Ồ" lên một tiếng, tỏ ra không có gì ngạc nhiên.

Suy cho cùng, những người có thể đến được đây đều có đủ loại lý do chết, cho nên chết như thế nào đã không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là cuối cùng ai có thể suôn sẻ đi đầu thai làm người, hay kiếp sau làm súc sinh, hoặc là bị phạt xuống mười tám tầng địa ngục chịu tội.

Từ giữa sườn núi đến chân núi, Mộ Dung Ngôn và tôi đã đi bộ thêm một ngày rưỡi nữa.

Nói như thế thì cũng đã có thể tưởng tượng được, muốn xuống núi là phải mất một ngày rưỡi, từ đó là có thể biết cái ngọn núi này rất là cao, mà còn là hoàn toàn cao đến hù chết người, cho nên lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra Lưỡng Giới Sơn này giống như một thanh kiếm dựng đứng trực tiếp cắm sau vòng lòng đất, cao ngất trời mây, đâm thẳng trời cao, thật sự là quá cao.

Sau khi rời khỏi Lưỡng Giới Sơn thì sẽ có một tấm bảng hướng dẫn, mà trên đó có viết ba chữ "hơn nửa bước" rồi chỉ về một hướng.

Lúc này một đoàn quỷ cũng đang tiến về phía trước dọc theo con đường đá xám trên mặt đất này. Trên đường đi có tiếng nói cười, thậm chí còn có mấy con quỷ lao vào đánh nhau nữa.

Cảm giác như sau khi đến nơi này, kỳ thật cũng không khác gì nhiều so với thế giới của người sống, chỉ là môi trường địa lý và hình thức tồn tại hiện tại của chúng tôi đã thay đổi mà thôi.

Mộ Dung Ngôn và tôi đến đây được tính là những vị khách nhập cư trái phép, cho nên cả hai đều tỏ ra rất thành thật, có vẻ rất khiêm tốn.

Đi về phía trước dọc theo con đường đá xám được nửa giờ, phía trước đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa.

“Lộp cộp.. lộp cộp …”

“Giá, giá …”

Nghe thấy âm thanh này, tôi và Mộ Dung Ngôn đều nhìn về phía trước và thấy đó là một đội quỷ sai đang cưỡi ngựa, đám quỷ sai này đều mặc trang phục quan phủ cổ xưa, vừa mới đến đã múa may roi ở trên tay và không ngừng phi nước đại ở trên đường.

Hoàn toàn không để ý tới việc trên con đường này có nhiều quỷ hồn như vậy, còn những con quỷ hồn đó làm sao dám chậm trễ? Sau khi thấy quỷ sai cưỡi ngựa tới đây thì nguyên một đám đều lần lượt tránh lui.

“Tránh ra, đều tránh hết ra cho bản quan!” Tên quỷ sai cầm đầu gầm lên một tiếng, thỉnh thoảng lại còn múa may roi mà đánh vào đám quỷ hồn đang chen ở trước mặt gã.

Bình Luận (0)
Comment