Mộ Dung Ngôn và tôi thấy thế thì cũng nhanh chóng lui về phía sau, hoàn toàn không muốn đối mặt với đám quỷ sai đó, để không gây ra rắc rối không đáng có.
Nhưng ngay khi mấy tên quỷ sai này đi ngang qua chúng tôi thì có một con quỷ nam mặc vest đen đứng ở bên cạnh chúng tôi lại đột nhiên mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, quỷ sai thì ghê gớm lắm sao! Một đám ngu ngục."
Giọng của tên này không hề nhỏ, cũng không hề sợ hãi đám quỷ sai kia chút nào, nhưng tôi vừa nghe đến đó thì đã biến sắc.
Anh mẹ nó là đang tìm chết sao! Nếu chẳng may để đám quỷ sai này nghe được thì sẽ trực tiếp giết chết anh, mà cái đó còn là do anh xứng đáng bị như vậy.
Trong lòng tôi vừa nghĩ tới đây, kết quả chỉ thấy tên quỷ sai cầm đầu kia đã đột nhiên giật lấy dây cương, mà con quỷ mã ( ngựa quỷ ) kia lại phát ra “Hiiii….” một tiếng hí dài rồi dừng lại ngay tại chỗ.
Còn mấy tên quỷ sai ở phía sau thấy tên quỷ sai cầm đầu dừng lại thì cũng lần lượt giữ chặt dây cương, sau đó dừng lại theo. Ngay sau đó chỉ thấy tên quỷ sai cầm đầu này quay đầu ngựa lại, trên mặt lộ ra vẻ u ám mà đi thẳng về phía chúng tôi.
Lúc này, đám quỷ kia cũng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ rồi nguyên một đám đều nhìn chằm chằm vào đây, mà bọn họ cũng đều biết sắp xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Ngôn và tôi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không hay rồi...
******
Bởi vì Mộ Dung Ngôn và tôi đều lén tới đây, mà Mộ Dung Ngôn còn là người đã chết hơn ba trăm năm nữa, nếu không phải do có Mắt Quỷ đã dùng cách nào đó cứu cô ấy ra khỏi âm phủ thì hiện tại chắc hẳn là đang ở trong sông Vong Xuyên chịu khổ rồi.
Nếu phía trên tra ra hành vi của Mộ Dung Ngôn thì trên thực tế cũng không khác gì so với việc vượt ngục, nếu chẳng may bị bắt thì chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt càng nặng nề hơn, nói không chừng sẽ lập tức bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Còn về phần tôi, mặc dù bản thân vẫn còn dương thọ nhưng hồn phách của chính mình lại đi tới nơi này. Nếu bị bắt, tuy bản thân sẽ không đến mức bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, nhưng chắc chắn là sẽ mất đi mạng sống.
Trở về sao? Về cơ bản chính là nói lời tạm biệt.
Lúc này, nhìn thấy đám quỷ sai kia đang ngày càng đến gần, Mộ Dung Ngôn và tôi hoàn toàn không dám lộn xộn, chỉ có thể hy vọng mấy tên quỷ sai này đừng tập trung ánh mắt vào chúng tôi thôi.
Chẳng bao lâu sau, tên quỷ sai cầm đầu kia đã cưỡi quỷ mã tới trước mặt chúng tôi, vẻ mặt của gã trông nhợt nhạt và uy phong lẫm liệt, hiện đang liếc nhìn về phía chúng tôi, sau đó dùng giọng điệu kéo dài mà nói với chúng tôi: "Vừa rồi cái tên bị đui mù, nhục mạ quỷ sai tôi là cậu à?”
Tuy rằng giọng điệu của đối phương tương đối kéo dài và khá bình tĩnh nhưng trong lời nói này lại khiến chúng tôi cảm nhận được sát khí, mà Mộ Dung Ngôn và tôi thì đứng sang một bên, cúi đầu. Bởi vì vấn đề này không liên quan gì đến chúng tôi, mà chúng tôi cũng không muốn gây sự với đám quỷ sai này.
Còn cái tên mặc áo vest đen kia là tự mình chuốc lấy cực khổ, cho nên chúng tôi không cứu được đối phương.
Nhưng ai biết, sau khi tên quỷ sai kia vừa dứt lời, cái tên mặc áo vest đen đang đứng ở bên cạnh tôi và Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên chỉ tay về phía tôi, sau đó mở miệng nói với tên quỷ sai đang cưỡi quỷ mã kia: “Là cậu ta, Âm sai đại nhân, vừa rồi chính cậu ta đã mắng các ngài là đồ ngốc, chính mắt tôi nhìn thấy…”
Mộ Dung Ngôn và tôi vốn đang cúi đầu và đứng ở bên trong đám quỷ, chỉ muốn khiêm tốn chờ chuyện này qua đi, nhưng ai ngờ cái tên mặc áo vest đen này lại vô liêm sỉ như vậy, chính mình là người mắng quỷ sai nhưng lại dám tạt nước bẩn vào người tôi, vừa há mồm là đã cắn người bừa bãi.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt thay thổi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cái tên mặc áo vest đen kia rồi lạnh lùng nói: “Thằng kia, mẹ mày, đừng có nói lung tung!”
Nhưng tôi biết da mặt của cái tên mặc áo vest đen kia rất dày, lúc này hoàn toàn không biết xấu hổ mà làm ra một bộ mặt chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ơ kìa, tên nhóc nhà mày vẫn không chịu thừa nhận phải không? Âm sai đại nhân, chính là tên đó. Chính mắt tôi nhìn thấy."
Nói xong, tên quỷ này lại nhìn về phía tên quỷ sai cầm đầu, mà mấy tên quỷ ở gần đó đều làm ra một bộ dáng quần chúng ăn dưa, cho dù bọn họ có biết sự thật hay không thì cũng không có ai sẵn lòng nhúng tay vào chuyện này, bởi vì đám quỷ sai này toàn quyền quyết định sự sống chết của bọn họ, cho dù mấy quỷ sai này có muốn lập tức giết chết bọn họ ở ngay tại chỗ này thì bọn họ cũng phải chấp nhận số phận của mình.
Quỷ hồn ở Âm phủ có hàng ngàn hàng vạn, mà cũng không biết có bao nhiêu quỷ hồn đang xếp hàng để xuống âm phủ.
Đừng nói là một hai tên quỷ hồn, cho dù có giết chết mười bảy mười tám quỷ hồn thì cấp trên cũng chưa chắc biết đến, thậm chí có biết thì cũng có khả năng là nhắm mắt làm ngơ.
Chỉ cần trong số những quỷ hồn bị giết không tồn tại mấy người như “Thánh nhân” có công đức vô lượng gì đó thì cấp trên hầu như cũng lười quan tâm đến những điều vớ vẩn này…