Phàm là những quỷ hồn bước chân vào Quỷ Môn Quan đều sẽ bị kiểm tra, để xác định xem họ có nhận được Quỷ Tâm hay không, nguyên nhân cũng là vì chỉ những con quỷ có Quỷ Tâm thì mới là quỷ thật sự, sau đó mới được phép tiến vào âm phủ.
Về phần tôi và Mộ Dung Ngôn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì có hơi lúng túng một chút, bởi vì hai người chúng tôi là hành khách không có hồn cách và Quỷ Tâm, hơn nữa còn là người nhập cư trái phép, cho nên chúng tôi chắc chắn sẽ không tiếp nhận kiểm tra như thế này.
Nếu tôi và Mộ Dung Ngôn cứ như thế này mà đi qua, thân phận của chúng tôi chắc chắn sẽ bị lộ.
Mà nơi này chính là Quỷ Môn Quan, là cổng lớn của Âm phủ, cho nên ngoại trừ ở cửa quan có mấy trăm quỷ binh ra, cũng không biết ở trên tháp lâu sẽ có bao nhiêu quỷ binh nữa.
Theo truyền thuyết của dân gian, nơi đây quanh năm có 50 vạn quỷ binh canh gác.
Dùng vũ lực đột nhập? Điều đó chẳng khác nào tự mình tìm đường chết, càng đừng nói đến chút đạo hạnh này của Mộ Dung Ngôn và tôi.
Cho dù có là tiểu thần tiểu tiên tới đây thì cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc.
Mộ Dung Ngôn thấy vậy, quay đầu nhìn về phía tôi rồi nói: "Khảo nghiệm thực sự bắt đầu rồi, anh có biện pháp nào không?”
Sau khi nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi lắc đầu.
Tôi có thể có cách nào? Mặc dù ở trên người tôi có bùa chú Hồ Ly Tinh, nhưng thứ đồ đó nhiều nhất cũng chỉ có thể mê hoặc ba người.
Mà ở cửa thành này ít nhất cũng có đến mấy trăm quỷ binh, cho dù có mê hoặc được ba người thì cũng vô dụng.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của Mộ Dung Ngôn thì tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm, sau đó hỏi ngược lại cô ấy: “Chẳng lẽ em có cách nào sao?”
Mộ Dung Ngôn cười nói: “Đương nhiên là có!”
Nói xong, cô ấy vươn hai tay ra.
Đột nhiên, trong tay xuất hiện hai bộ quần áo màu trắng, thậm chí là ở phía trên bộ đồ đó còn được viết một chữ “Tù”.
Nhưng khi nhìn thấy cái này, bản thân tôi đã trở nên bối rối ngay tại chỗ, cái này dùng để làm gì vậy?
Mộ Dung Ngôn thấy biểu tình kinh ngạc và không hiểu rõ tình hình của tôi thì mở miệng nói: “Trước khi đến đây, em đã lên kế hoạch chi tiết cùng với Mạc bà bà. Với loại trạng thái này của chúng ta thì hoàn toàn không có cách nào có thể một mình đi qua Quỷ Môn Quan được. Cho nên, nhất định phải có người đưa chúng ta vào..."
Nghe Mộ Dung Ngôn nói đến đây, tôi nheo mắt lại rồi hỏi: "Ý của em là, chúng ta sẽ ngụy trang làm tù nhân, sau đó đợi đến khi có quỷ sai áp giải tù nhân đi ngang qua thì chúng ta sẽ trà trộn vào bên trong rồi cùng đi vào sao?”
Mộ Dung Ngôn gật đầu: “Ừ, chính là ý này.”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy thì tôi cũng khẽ gật đầu, đây quả thực là một cách hay.
Dù sao thì dọc theo đường đi, chúng tôi cũng từng nhìn thấy một số quỷ sai đang áp giải quỷ tù, mà những tên quỷ tù này là đám người cực kỳ hung ác, cho nên sẽ bị quỷ sai áp giải trực tiếp tới âm phủ chịu phạt.
Chính vì thế mà hiện tại việc chúng tôi phải làm chính là chờ đợi. Chờ đến khi có một đám quỷ tù xuất hiện, hơn nữa còn phải chờ đến khi nhân số đủ nhiều thì mới có thể hoàn mỹ che giấu giúp chúng tôi.
Nếu như quỷ sai người ta chỉ mang đến một hai tên quỷ tù, mà chúng tôi lại ngốc hề hề thò lại gần, vậy thì chuyện này sẽ không khác gì việc tặng không đầu cho người ta.
Cho nên sau khi quyết định xong, tôi và Mộ Dung Ngôn trốn thật xa khỏi Quỷ Môn Quan, cứ bất động như vậy cho đến khi cơ hội tự tìm đến cửa.
Nhưng không thể không nói, chúng tôi thực sự rất may mắn. Bởi vì một giờ sau, cơ hội đó đã đến.
Lúc này, tôi nhìn thấy một số quỷ sai đang xua đuổi mấy trăm tên quỷ tù áo trắng, bộ dáng của bọn chúng trông giống như một đám tang thi biết đi, hai mắt trống rỗng, bước từng bước một đến gần Quỷ Môn Quan...
*********
Nhìn thấy một đội quỷ tù bị áp giải tới, trong lòng của Mộ Dung Ngôn và tôi đều dâng lên cảm giác vui mừng.
Sau khi hưng phấn thì tôi nói với Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, cơ hội tới rồi!"
Mộ Dung Ngôn cũng vui vẻ gật đầu: "Ừ, cơ hội đã đến rồi, chúng ta nhanh chóng thay quần áo, lát nữa nhân cơ hội lẻn vào đám quỷ đi."
Tôi trực tiếp "Ừ" một tiếng, sau đó chỉ vào bụi cây ở bên cạnh rồi nói: "Thi Muội, lối này..."
Nói xong, tôi đã mang theo Mộ Dung Ngôn đi thẳng đến bụi cây ở phía bên kia.
Nhưng bụi cây ở chỗ này không hề có một chút màu xanh nào, toàn bộ đều là thảm thực vật màu xám.
Tôi và Mộ Dung Ngôn nhanh chóng chui vào bên trong lùm cây, hơn nữa do bộ đồ tù nhân này giống như áo choàng, cho nên chỉ khoác lên người là được, không cần phải cởi quần áo.
Sau khi mặc đồng phục tù nhân này vào, chúng tôi không đi ra ngoài ngay mà chờ đợi nhóm quỷ tù đang không ngừng bước đến gần kia, muốn đợi đến khi đối phương đến gần rồi mới đi ra ngoài.
Từ đó có thể tránh khả năng bị phát hiện và nâng cao tỷ lệ thành công.
Những tên quỷ tù này được ba tên quỷ sai áp giải, còn chúng quỷ sai kia đều đang cưỡi ngựa, vừa nói vừa cười.
Còn ở phía sau lưng bọn chúng có một sợi xích sắt, sau mỗi sợi xích đều buộc mấy chục tên quỷ áo trắng với hai mắt trống rỗng mà đi theo đám bọn chúng tiến về phía trước, nhìn bộ dáng này hẳn là đã bị phong ấn tâm trí rồi.