Đợi khoảng hai ba phút, đám quỷ tù này cũng đi tới.
Sau khi nhìn thấy tên quỷ cầm đầu đã đi ngang qua, tôi lại nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, chúng ta lên đường thôi!”
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại nói: “Đừng vội, nếu chúng ta cứ như vậy mà đi qua thì sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, cho nên phải tạo ra sự hỗn loạn."
"Hỗn loạn? Làm thế nào để tạo ra sự hỗn loạn, ở nơi này có nhiều quỷ sai như vậy mà." Tôi nói thẳng.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại mỉm cười: “Xem em đây!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn đột nhiên kết ra một đạo kiếm chỉ.
Cô ấy chỉ tay vào một tên quỷ sai đang tuần tra cách đó không xa, sau đó có một cổ hồn lực bùng nổ ngay lập tức, tiếp đó là một luồng ánh sáng trắng xuất hiện rồi “Vèo” một tiếng mà bắn thẳng về phía tên quỷ sai kia.
Tất cả những điều này diễn ra trong vô thanh vô tức, khiến cho tên quỷ sai kia không hề nhận thấy điều gì bất thường cả.
Kết quả là một đạo hồn lực này đã đánh thẳng vào cơ thể của đối phương, mặc dù đạo hồn lực này không đủ để trí mạng nhưng sau khi tên quỷ sai bị đánh trúng cũng phát ra hét thảm một tiếng và bị đánh ngã xuống đất.
"A! Mông của tôi, mông của tôi..."
Tên quỷ sai kia che mông của mình lại, không ngừng kêu la thảm thiết. Mà âm thanh này cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều quỷ có mặt, cho nên khi những tên quỷ sai ở bên cạnh nghe thấy thì cũng lần lượt quay lại, sau khi thấy người của bên mình bị đánh lén như vậy, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Sắc mặt của tên quỷ sai cầm đầu cũng thay đổi, sau đó gã gầm nhẹ một tiếng về phía đám quỷ: "Là ai, ai dám đánh lén quỷ sai?"
Với một tiếng gầm nhẹ như vậy, đội tuần tra quỷ sai kia cũng lần lượt rút ra trường đao của mình, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
Nhìn thấy tình cảnh này, những quỷ hồn ở xung quanh đang tiến về phía Quỷ Môn Quan đều sợ hãi đến mức liên tục lùi lại, trong miệng cũng hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu chẳng may bị ngộ nhận là hung thủ đả thương quỷ sai thì hậu quả sẽ rất thảm khốc, cho nên không có một ai muốn nhận rắc rối này về phần mình, cũng không có ai muốn xen vào việc của người khác.
Trong chốc lát, hiện trường trở nên đầy rẫy tiếng bàn tán.
Mà đám quỷ binh ở cổng Quỷ Môn Quan cũng đều bị thu hút mà lần lượt nhìn sang chỗ này, còn mấy tên quỷ sai áp giải quỷ tù cũng đều ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên náo động, nhưng Mộ Dung Ngôn vẫn chưa ra hiệu cho tôi xông ra ngoài.
Lúc này, quỷ sai đầu lĩnh kia quét nhìn toàn bộ hiện trường, rồi nói với đám quỷ đang lui về phía sau: “Không ra đúng không? Người đâu! Bắt hết toàn bộ đám quỷ vừa tiến vào, mang về thẩm vấn từng tên một, nhất định phải tìm được tên hung thủ dám đả thương anh em của chúng ta…”
Nghe xong, đám quỷ binh tuần tra ở xung quanh vừa chắp tay về phía tên quỷ sai kia vừa nói: "Vâng!"
Sau đó nguyên một đám lần lượt lao tới chỗ này, mỗi người đều giơ tay lên, cuối cùng chỉ thấy những sợi xích bay ra khỏi cổ tay áo của bọn chúng.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt."
Sợi xích sắt này rất lợi hại, giống như một con rắn sống vậy, vừa nhìn thấy quỷ hồn là sẽ lập tức quấn lấy. Còn những quỷ hồn ở xung quanh thấy vậy thì đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc đầu là rút lui, nhưng hiện tại lại biến thành lần lượt chạy lùi. Thậm chí có người còn kêu lên: "A! Ôi không, quỷ sai đang bắt loạn người."
"Chạy đi! Chạy nhanh đi..."
"..."
Những giọng nói như vậy đến rồi đi, đám quỷ lần lượt lui lại phía sau, mà hiện trường ngay lúc này cũng trở nên có chút hỗn loạn.
Còn ba tên quỷ sai áp giải quỷ tù nhìn thấy tình cảnh này thì cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.
Tên quỷ sai cầm đầu nhìn thấy thế thì vội vàng nói với hai tên quỷ sai ở bên cạnh: “Nhị đệ, tam đệ, nơi này có hung hồn tạo phản. Chúng ta phải nhanh chóng dẫn đám quỷ tù này đi qua Quỷ Môn Quan, nhất định không được phạm sai lầm nào!”
Tên tên quỷ sai ở bên cạnh nghe thấy lời này thì cũng lần lượt gật đầu: “Vâng, đại ca!”
Nói xong, bọn chúng vặn dây xích buộc trên yên ngựa lên, sau đó dắt quỷ mã đi phía trước, chuẩn bị đi qua Quỷ Môn Quan.
Mộ Dung Ngôn thấy vậy, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười, toàn bộ những thứ này rõ ràng là điều mà cô ấy đã đoán trước.
Hiện nay tình thế hỗn loạn, vị trí ẩn nấp của chúng tôi cũng khá hoàn hảo, che giấu rất tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Mộ Dung Ngôn cũng mở miệng nói: “Ngay bây giờ.”
Nghe đến đó, tôi không chút do dự mà lao ra khỏi bụi cây cùng với Mộ Dung Ngôn, sau đó lẻn vào bên trong đám quỷ đang hỗn loạn, làm như vậy thì sẽ không có người nào để ý đến chúng tôi.
Còn những quỷ hồn đang chạy trốn đều chạy ngược về phía sau, bọn chúng làm gì có thời gian để mà quan tâm đến việc Mộ Dung Ngôn và tôi đang mặc gì, muốn đi về phía nào nữa chứ?
Hơn nữa cả hai người chúng tôi đều có đạo hạnh, cho nên hồn lực của chúng tôi mạnh hơn quỷ bình thường rất nhiều.
Vì thế mà trong lúc hỗn loạn, tốc độ của hai chúng tôi cực kỳ nhanh, lại còn có thêm sự trợ giúp của đám quỷ đang hỗn loạn, rất nhanh đã tiếp cận tới khu vực của quỷ tù.