Từng con chó dữ lần lượt quay lại, sủa “gâu, gâu, gâu” với Mộ Dung Ngôn và tôi, rồi lao về phía hai chúng tôi.
Đạo hạnh của Mộ Dung Ngôn rất cao thâm, mặc dù những con chó dữ này cũng rất lợi hại nhưng bản thân Mộ Dung Ngôn cũng rất khủng bố. Một chưởng đánh ra thì bình thường có thể dựa vào hồn lực cường đại mà đánh ngã vài con chó dữ và mở đường cho chúng tôi.
Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng càng đi xuống, động tĩnh này cũng càng lúc càng lớn.
Động tĩnh càng lớn thì càng thu hút nhiều chó dữ lao tới.
Kết quả là chỉ trong một thời gian ngắn, Mộ Dung Ngôn và tôi đã bị đám chó dữ này bao vây.
Phóng mắt nhìn lại, ít nhất cũng nhiều hơn một hai trăm con, mà nhiều chó dữ như vậy, nhưng lại không thể giết chết bọn chúng.
Mặc dù đạo hạnh của Mộ Dung Ngôn hung hãn và thâm sâu, nhưng sắc mặt của cô ấy trong lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Tôi cũng không nhàn rỗi, cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào.
Nhưng cũng không rút ra mà được bọc trong một tấm vải màu vàng, lúc này được dùng làm gậy đánh chó.
Chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.
Mộ Dung Ngôn một chưởng lại một chưởng đánh về phía bọn chúng, trong khi lũ chó dữ đó liên tục sủa “gâu, gâu, gâu” và không ngừng tấn công về phía cơ thể của chúng tôi.
Đạo hạnh của Mộ Dung cao cho nên sẽ mở đường ở phía trước, còn tôi sẽ bọc hậu ở phía sau để đảm bảo sự an toàn cho chúng tôi.
Tốc độ của chúng tôi không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm.
Sau hơn một giờ chiến đấu thì đã lên được đến lưng chừng núi. Lúc này xung quanh chúng tôi đã bị bao vây bởi bảy tám trăm con chó dữ.
Mà điều này cũng làm tôi có cảm giác như hầu hết lũ chó dữ có trên ngọn núi này đều đã bị chúng tôi thu hút, cũng khiến áp lực đè lên chúng tôi ngày càng tăng.
Mặc dù Mộ Dung Ngôn có đạo hạnh cao như thế nhưng cũng có chút không thể kiên trì được nữa, từ đó cũng khiến tốc độ của chúng tôi đang dần chậm lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù chúng tôi có dùng hết một thân hồn lực thì cũng không thể rời khỏi đồi Ác Cẩu.
Cuối cùng sẽ lại trở thành thức ăn trong miệng của những con chó dữ này, sau đó sẽ bị chúng cắn xé hàng trăm, hàng nghìn lần thì mới có thể rời đi.
Chờ tới lúc đấy rồi, tôi không biết cơ thể của mình ở trên dương gian có còn sống được nữa không và liệu cơ thể của Mộ Dung Ngôn có còn trụ được cho đến lúc đó không…
Trong lúc nhất thời, chúng tôi đã lâm vào một trận khổ chiến.
Tuy nhiên lúc chúng tôi lâm vào khổ chiến như thế này cũng gián tiếp chia sẻ áp lực cho rất nhiều quỷ hồn ở trên ngọn núi này.
Kết quả là có rất nhiều quỷ hồn đã nhân cơ hội này trốn thoát khỏi đồi Ác Cẩu.
Tôi liếc nhìn xung quanh, thấy ngày càng có nhiều chó dữ tập trung, cho nên tôi đã nói với cô ấy một câu: “Thi Muội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách, mà anh thấy đã đến lúc phải sử dụng kiếm gỗ đào rồi, cho nên em lùi lại một chút đi!”
Mộ Dung Ngôn cũng biết rất rõ về tình thế hiện tại, mà bản thân cô ấy cũng không thể phản kháng được nữa.
Nếu còn không giết ra một con đường máu thì sẽ không còn cơ hội trốn thoát khỏi đây, cho nên Mộ Dung Ngôn không chút do dự mà lập tức gật đầu: "Ừ!
Anh dùng đi!"
Nghe đến đó, tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn đám chó dữ ở xung quanh, sau đó nắm chuôi kiếm được bọc trong vải màu vàng, rồi “Vèo” một tiếng rút thanh kiếm gỗ đào ra.
Ngay khi kiếm gỗ đào được rút ra khỏi vỏ, tôi cũng lập tức cảm nhận được một luồng khí cực kỳ nóng.
Loại dương khí giống như một cái lò luyện, mà cảm giác đó còn khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Ngay cả khi là người sử dụng thì lúc này tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Không chỉ có bản thân tôi cảm thấy khó chịu mà ngay cả lũ chó dữ đó cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa ở trong âm phủ, loại vật chí dương này càng lộ ra uy lực của nó.
Ngay lúc tôi cầm kiếm gỗ đào ở trong tay, trong lúc nhất thời cũng đã trấn áp được lũ chó dữ ở xung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, không có con chó dữ nào dám xông về phía trước.
Thấy vậy, Mộ Dung Ngôn và tôi cũng không có ai giành phát động tấn công trước, thay vào đó là cầm thanh kiếm gỗ đào và bước về phía trước từng bước một.
Chó dữ đứng trước mặt chúng tôi cũng bắt đầu dần dần lui ra phía sau, nhưng ngay sau khi lùi lại được khoảng mười mét, một con chó dữ ở trong đó chợt không kìm được mà sủa một tiếng, sau đó vồ tới.
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi không chút khách khí mà chém một kiếm về phía nó, sau đó chỉ nghe một tiếng “Ngao” hét thảm, mà một chân của con chó dữ kia đã lập tức bị tôi cắt bỏ, máu chảy đầm đìa.
Nhưng ai biết ngay sau khi cái chân chó đó vừa rơi xuống đất, ba con chó dữ ở bên cạnh đã lao vào cắn xé và bắt đầu tranh đoạt.
Sau đó, càng có nhiều chó dữ ở gần đó bắt đầu tranh giành cái chân chó đẫm máu đó, thậm chí còn bắt đầu đánh nhau.
Hơn nữa, con chó dữ bị thương kia còn bị một chó dữ gần đó tấn công, giống như mùi máu này đã khiến bọn chúng mất đi lý trí. Cho dù có là đồng loại đi chăng nữa thì vẫn có thể trở thành đồ ăn trong miệng của chúng nó.