Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1334

Chương 1334 Chương 1334

Vừa nói tôi vừa giơ mười chiếc bánh đánh chó còn lại ở trong tay lên. Những chiếc bánh đánh chó này to bằng hai lòng bàn tay, không dày, mặc dù có bỏ thêm thịt băm nhưng rất thơm.

Tôi và Mộ Dung Ngôn chạy về phía trước vài chục mét thì lại có thêm vài con chó dữ xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Những con chó dữ này cũng đang vây quanh một chỗ và cắn xé một người.

Mộ Dung Ngôn và tôi cũng có suy nghĩ giống như vừa rồi, nghĩ đến việc chạy từ con đường ở bên cạnh.

Kết quả thực không khéo chính là vì địa hình và số lượng của đối phương, cho nên cuối cùng chúng tôi vẫn bị phát hiện. Không còn cách nào khác ngoài việc lại lấy ra một miếng bánh đánh chó.

Nhưng nếu nói thì cũng thật thần kỳ, sau khi chiếc bánh đánh chó này mới vừa rơi xuống đất thì động tác hai mắt của những con chó dữ này đều nhất trí tỏa sáng rực rỡ, sau đó hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Mộ Dung Ngôn và tôi mà lao về phía bánh đánh chó ở trên mặt đất.

Bọn chúng đánh nhau và cắn xé nhau đến chảy cả máu, cảnh tượng rất bạo lực.

Mộ Dung Ngôn và tôi cũng tăng nhanh tốc độ và tiếp tục đi về phía trước. Tuy nhiên, càng gần đến đỉnh núi thì số lượng chó dữ càng nhiều, cứ cách hai mươi mét là sẽ có một hoặc hai con.

Không thể đi đường vòng được nữa, nếu không tôi và Mộ Dung Ngôn sẽ lập tức bị phát hiện, mà đám chó dữ kia cũng phát ra tiếng sủa “gâu, gâu, gâu” rồi lao tới.

Còn chúng tôi cũng không có cách nào khác ngoài việc ném bánh đánh chó ra để thu hút sự chú ý của đám chó dữ này, sau đó tiếp tục tăng nhanh tốc độ mà lao về phía trước.

Hiệu quả của bánh đánh chó này rất rõ rệt, có thứ này ở trong tay, chúng tôi có thể hoàn mỹ tránh khỏi đám chó dữ này.

Nhưng vấn đề là số lượng đàn chó dữ có ở trên đỉnh núi này lại quá nhiều, hơn nữa còn hoàn toàn vượt xa dự đoán trước đây của tôi, hơn nữa tôi còn hoàn toàn không nghĩ tới ở trên ngọn núi này lại có nhiều chó dữ như vậy.

Tầng xuất ném bánh đánh chó của tôi càng ngày càng tăng, chờ đến khi lên đến đỉnh núi thì số lượng bánh đánh chó có ở trong tay của tôi đã dùng hết, cho nên lúc này sau khi phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cả người tôi đã lập tức phát lạnh.

Bởi vì ở một phía khác trên ngọn núi trùng điệp này, cư nhiên lại dày đặc chó dữ, còn những con chó hung ác này lại tụ tập thành từng đám, cắn xé, truy đuổi quỷ hồn khắp núi.

Tiếng rên rỉ và tiếng chó sủa hòa quyện vào nhau, giống như luyện ngục trần gian vậy...

******

Đứng ở trên đồi như thế này, tầm nhìn cực kỳ trống trải. Nhưng nhìn từ nơi này, cũng không biết ở nơi này có bao nhiêu chó dữ.

Bởi vì bọn chúng xuất hiện rồi tụ tập thành một đám rồi một đám, đặc biệt là ở khoảng cách gần với đường Hoàng Tuyền, ở nơi đó tập trung càng nhiều chó dữ, mà ở bên cạnh mỗi một quỷ hồn, ít nhất đều sẽ bị ba hoặc bốn chó dữ vây quanh.

Những quỷ hồn này bị cắn đứt từng miếng thịt, nhưng sau một thời gian, nó sẽ mọc lại rồi lại bị cắn đứt, mà điều càng khủng bố hơn nữa chính là trong trạng thái này sẽ còn xuất hiện cảnh tượng máu tươi chảy ra.

Điều này hiển nhiên là không phải sự thật, bởi vì quỷ hồn không có da thịt và máu tươi, không có thực chất. Nhưng ở đây, mọi thứ dường như đều ở trong trạng thái của một người sống, mà tất cả những quỷ hồn tại đây đều sẽ cảm nhận được nỗi đau da thịt bị xé rách vô cùng sống động này.

Mà điều này cũng khiến cho tôi không tự chủ mà rùng mình một cái, sau đó nói với Mộ Dung Ngôn: "Thi Muội, chúng ta đã dùng hết bánh đánh chó ở trong tay rồi, cho nên lần này, lần này không còn cách nào khác ngoài việc phải cứng rắn xông tới!"

Vừa nghe đến đó, Mộ Dung Ngôn cũng cau mày: “Chuyện đã tới nước này thì cũng chỉ có thể làm như thế. Hơn nữa số lượng chó dữ ở phía dưới đó tương đối nhiều, cho nên lát nữa anh phải đi sát phía sau lưng em, còn về việc có thể dùng hay không dùng kiếm gỗ đào thì lại là chuyện khác, bởi vì dương khí của thứ đó quá nặng, nếu nó hiển lộ ở chỗ này thì rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của những tên quỷ sai đi ngang qua!"

“Ừ”. Điều này thì tôi biết cho nên tôi đã gật đầu đồng ý với cô ấy.

Nhưng ngay khi tôi vừa mới gật đầu thì đã có vài con chó dữ phát hiện ra tôi và Mộ Dung Ngôn.

Nhìn thấy hai chúng tôi đang đứng ở trên đỉnh núi, bọn chúng đột nhiên phát ra vài tiếng “gâu, gâu, gâu” rồi lao về phía hai chúng tôi như điên.

Lúc này, chúng tôi chỉ có thể căng da đầu mà lao xuống.

Mộ Dung Ngôn nhướng mày đẹp, đột nhiên khẽ kêu một tiếng. Sau đó đánh ra một chưởng, “Phanh” một tiếng nổ vang khiến cho hai con chó dữ dẫn đầu bị một luồng không khí hất ngã xuống đất ngay tại chỗ, rồi “Ngao ngao” kêu lên.

Cùng lúc đó, thân thể của Mộ Dung Ngôn vừa động thì đã lao thẳng tới trước mặt tôi. Ngay khi Mộ Dung Ngôn vừa ra tay, lại có thêm nhiều con chó dữ khác vây xung quanh cô ấy, mà cũng ngay lúc những chó dữ này nhìn thấy Mộ Dung Ngôn và tôi thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, bụng đói kêu vang.

Rõ ràng cả hai chúng tôi đều chưa bị cắn, cho nên mùi vị ngon hơn những con quỷ hồn đã bị nhai cắn hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần.

Bình Luận (0)
Comment