Tên đó cứ rên rỉ không ngừng và cố gắng thoát ra nhưng vô ích, còn những con chó dữ đó lại giống như ăn không đủ no, mặc dù đang không ngừng ăn “thịt” ở trên người của người đó nhưng vẫn không đủ.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này khiến tôi cảm thấy nổi cả da gà. Cùng lúc đó, chỉ nghe tôi nói với Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh: "Thi Muội, cái này cũng quá khủng bố rồi. Chúng ta, chúng ta vẫn là nên đi đường vòng!”
Mộ Dung Ngôn nghe xong cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Còn tôi cũng theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng rồi thò nửa đầu ra ngoài nhìn, sau đó mới tiếp tục nói với Mộ Dung Ngôn: “Đi, chúng ta đi theo hướng này!”
Tôi chỉ về một phương hướng, rồi cùng với Mộ Dung Ngôn thận trọng bước về phía trước.
Cho dù chúng tôi đều đã là quỷ nhưng vẫn phải bước đi trên con đường Hoàng Tuyền dẫn đến âm phủ này, cho nên Mộ Dung Ngôn và tôi khom lưng xuống, bước từng bước một về hướng đi ở bên cạnh.
Hơn nữa là do chúng tôi không dám quấy nhiễu đến lũ chó dữ đang cắn xé quỷ hồn ở trước mặt, cho nên muốn đi đường vòng qua đó.
Nhưng vào đúng lúc mấu chốt này, cách đó không xa lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, mà cái người này lại cách chúng tôi khoảng hai mươi mét, còn phương hướng thì đúng là đang chạy về phía chúng tôi.
Trên mặt của anh ta tràn đầy sự sợ hãi, cực kỳ hoảng loạn.
Cùng lúc đó, ở phía sau lưng anh ta còn có một con chó dữ đang đuổi sát theo sau, còn cái tên này thấy vậy thì bị dọa đến mức kinh hoảng mà thét chói tai:
"A! A! Đừng, đừng cắn tôi, đừng cắn tôi..."
Khi giọng nói này đột nhiên xuất hiện, trong đầu của tôi và Mộ Dung Ngôn đều “Ong” một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
Kết quả là ngay sau khi âm thanh này vang lên, con chó dữ đang cắn xé quỷ hồn ở phía bên kia bỗng quay đầu lại.
Kết quả là ngay khi quay đầu lại thì tình cờ nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đang di chuyển cách đó không xa.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của chúng tôi đã đối mắt cùng với ánh mắt của hai con chó dữ kia.
Ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự dữ tợn của con chó dữ kia, cũng như những chiếc răng nanh sắc nhọn đó, trong lòng tôi cũng “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không xong.
Kết quả là Mộ Dung Ngôn và tôi còn chưa kịp phản ứng thì hai con chó hung ác đó bỗng nhiên từ bỏ việc cắn xé tên quỷ hồn kia mà trực tiếp chuyển thân mình rồi nhìn chằm chằm vào tôi và Mộ Dung Ngôn.
Sau đó hơi cúi đầu, lộ ra răng nanh, chảy nước miếng, trong miệng càng phát ra tiếng “Ô ô ô” gầm nhẹ.
Hiển nhiên là hai con súc sinh này cho rằng tôi và Mộ Dung Ngôn còn ngon hơn đám quỷ mà bọn chúng đang cắn xé kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khiến tôi nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh. Tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng không đến mức rối loạn như tơ vò.
Cùng lúc đó, tôi vô thức lấy ra từ trong cái bọc nhỏ vài chiếc bánh đánh chó, phương pháp này là do Từ Lâm Tĩnh đã nói với chúng tôi.
Chiếc bánh đánh chó này hẳn là sẽ có chút tác dụng trong việc dùng để đối phó với đám chó dữ kia.
Cùng lúc đó, chỉ nghe Mộ Dung Ngôn nói với tôi: “Tra nam chết tiệt, chúng ta bị nhắm tới rồi.”
“Đừng sợ, anh có bánh, bánh đánh chó …” Vừa nói, tôi vừa đưa tay bảo vệ Mộ Dung Ngôn, vừa lùi lại một bước theo bản năng.
Kết quả là sau khi Mộ Dung Ngôn nhìn thấy bộ dáng căng thẳng này của tôi thì bật cười nói: “Em không có sợ, nhưng em nghĩ người đang sợ phải là anh rồi?”
Vừa nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tinh thần của tôi cũng lập tức chấn động, sau đó nhìn thẳng vào Mộ Dung Ngôn nói: "Anh, anh mà sợ sao? Em đừng có nói đùa như vậy, anh nổi tiếng là có gan lớn đấy."
Tôi nói rất kiên quyết, tự khích lệ bản thân. Kết quả là ngay khi tôi vừa dứt lời, một con chó dữ ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi lại đột nhiên gầm lên một tiếng “Ghừ” rít gào rồi lao về phía chúng tôi.
Ngoài kích thước khổng lồ thì tốc độ của nó còn rất nhanh.
Nhìn thấy điều này, trong lòng tôi lập tức cảm thấy kinh hãi. Nhưng tôi vẫn giơ chiếc bánh chó ở trên tay lên và ném nó ra ngoài, đồng thời mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn ở phía sau: “Chạy!”
Hai chúng tôi không hề do dự mà quay người chạy về phía núi.
Tuy nhiên, hai chúng tôi còn chưa chạy được vài bước thì đã nghe thấy ở phía sau truyền đến một trận tiếng chó sủa phẫn nộ “Gâu gâu gâu”…
Mộ Dung Ngôn và tôi đều theo bản năng quay đầu lại nhìn thì phát hiện, con chó dữ vừa rồi vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, lúc này lại không có đuổi theo.
Thay vào đó là bắt đầu đánh nhau, không sai chính là đang đánh nhau. Hơn nữa còn đánh nhau vô cùng khốc liệt, không ngừng tranh giành miếng bánh dánh chó mà tôi vừa mới vứt ra kia.
Nhìn thấy điều này, cả người tôi lập tức sững sờ.
Tốt lắm, không nghĩ tới chiếc bánh chó này lại lợi hại đến vậy, vậy mà lại có sức hấp dẫn đối với những con chó dữ này.
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất vui mừng nhưng tôi cũng không có ý tiếp tục dừng lại, mà kéo Mộ Dung Ngôn tiếp tục chạy về phía trước, đồng thời mở miệng nói: “Không ngờ tác dụng của những chiếc bánh đánh chó này lại rõ ràng như vậy, chỉ cần trong tay của chúng ta có những chiếc bánh đánh chó này thì việc rời khỏi đồi Ác Cẩu sẽ không quá khó khăn!”