Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1350

Chương 1350 Chương 1350

Mộ Dung Ngôn thì mặc một bộ váy cưới trắng tinh, nhìn tôi với vẻ mặt hạnh phúc.

Mọi việc diễn ra đều thuận lợi như thế, tôi đón Mộ Dung Ngôn và tổ chức đám cưới tại khách sạn lớn nhất thị trấn.

Người dẫn chương trình là Chu Vận, trong buổi lễ, cô ấy còn gây khó dễ cho tôi bằng cách bắt tôi hát vài bản tình ca, kết quả là đưa tới một trận cười vang.

Nhưng hết thảy những điều này có vẻ rất hạnh phúc và tốt đẹp.

Ngày hôm nay có rất nhiều người đã đến dự đám cưới của chúng tôi, bao gồm Vương Bảo Thành, Đằng Ngưu, vân vân, cũng như các vị cao thủ trẻ tuổi và tiền bối từ các đại giáo phái của các tông môn khác nhau.

Ví dụ như những người tôi nhìn thấy ở trên Thương Quan: Lỗ Quang, Chu Nhất Thác, Từ Khôn, Quách Thần Phi, Cố Sương, Chu Điềm, Âu Dương Phi, Thư Hiểu Khiết, Pháp Không, vân vân.

Có nhiều người nữa…., trong đám cưới tôi rất vui và cũng uống rất nhiều rượu.

Vào buổi tối, sau khi tiễn đông đảo khách khứa rời đi.

Tôi lững thững lảo đảo lắc lư đi tới trước cửa phòng của mình, cô dâu Mộ Dung Ngôn đang đợi tôi ở trong phòng.

Hiện giờ sự nghiệp thành công, trên người có tài sản trị giá hàng tỷ, có dùng cũng dùng không hết.

Lúc này xuân tiêu một khắc, động phòng hoa chúc.

Dường như những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống chính là như thế này.

Tôi bắt đầu bước từng bước về phía cánh cửa gỗ mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Chỉ cần tôi đẩy nó ra thì cuộc sống sẽ đạt được sự viên mãn, cho nên tôi mang theo niềm hạnh phúc mà bắt đầu tiến lên từng bước một, cuối cùng thì tôi cũng bước tới được cửa.

Trên mặt nở nụ cười, sau khi hít một hơi thật sâu thì gõ cửa trước: "Thi Muội!"

Giọng nói quen thuộc của Mộ Dung Ngôn rất nhanh đã từ trong phòng truyền đến: "Mau vào đây đi!"

Nghe đến đó, trong lòng tôi thầm vui mừng, cảm giác như mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Sau đó tôi dùng sức đẩy cửa vào. Nhưng ngay khi tôi mới dùng sức, một luồng khí lạnh bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng của tôi, đồng thời trông đầu đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp: “Nhóc con, đã đến lúc tỉnh mộng rồi!”

Thanh âm này rất trầm, trầm đến mức giống như tiếng chuông ngân vang, mà giọng nói này cũng chính là thanh âm của Kỳ Lân tiền bối trong không gian mộng ảo.

Khi giọng nói này vang lên, cơ thể tôi đột nhiên run lên, cả người cũng lập tức giật mình một cái.

Sau đó, hết ký ức này đến ký ức khác đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Ngay khi những ký ức này xuất hiện, vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi, trong đầu càng “Ầm vang” một tiếng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh vậy.

Con mẹ nhà nó! Bây giờ tôi vẫn còn đang ở dưới âm phủ, lúc này mới đi đến thôn Dã Quỷ. Hơn nữa âm hôn quỷ chú giữa Mộ Dung Ngôn và tôi vẫn chưa được giải trừ thì còn kết hôn cái lông? Sọ não bất tỉnh nghe còn tạm được.

Còn mẹ nó tài sản hàng tỷ và tham gia vào bất động sản, công ty giải trí và câu lạc bộ thể thao điện tử gì đó nữa.

Tôi nhớ rất rõ số dư trong thẻ ngân hàng của tôi ở trên dương gian còn chưa đến 2.000 tệ. Ngay cả một cái nhà vệ sinh ở trong thành phố còn không thể mua nổi, vậy mà còn muốn tham gia phát triển bất động sản?

Toàn thân tôi lại lần nữa run lên, sau đó vô thức lùi lại hai bước.

Trong khoảng khắc này, tôi chợt tỉnh giấc và hiểu ra mọi chuyện.

Giả, tất cả những thứ này đều là giả.

Đám cưới là giả và nơi này cũng là giả.

Tất cả người thân, bạn bè tôi gặp trong ngày cũng là giả.

Sư phụ đã chết, Độc đạo trưởng cũng thế, ngay cả nhà ở và các đệ tử của các phái, càng không có một cọng lông quan hệ gì với tôi.

Tôi nhìn trái nhìn phải thì phát hiện đây chính là căn nhà ở dương gian, giống nhau như đúc.

Nhưng tôi biết rất rõ ràng, chuyện này nhất định là do u hồn dã quỷ trong thôn Dã Quỷ gây ra.

Mục đích là muốn mê hoặc tôi và biến tôi thành kẻ chết thay cho bọn họ.

Tôi lộ ra vẻ mặt u ám, sau đó hung hăng nói với xung quanh: "Mẹ nó, muốn lừa ông sao, không có cửa đâu, có gan thì ra ngoài đi. Ông nhất định giết chết mày!”

Tôi thở hồng hộc, cả người tức giận đến cực điểm.

Nhưng ai biết, tôi vừa dứt lời thì đã nghe thấy ở trong phòng truyền đến giọng nói của Mộ Dung Ngôn: "Đinh Phàm, anh làm sao vậy? Anh mau mở cửa đi vào trong đi, hôm nay chúng ta nhất định phải động phòng hoa chúc!”

Vừa nghe thấy điều này, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Sau đó da mặt co giật hai lần: “Mẹ kiếp! Ai muốn động phòng hoa chúc với mày chứ, cái tên dã quỷ chết dẫm nhà mày. Có gan thì cút con mẹ mày ra đây, ông nhất định đánh mày đến mức hồn phi phách tán!”

Nói xong, tôi lập tức vận chuyển đạo khí, toàn bộ cơ thể đều đang trong tình trạng đề phòng.

Nhưng ai biết ngay vào lúc này, cánh cửa đang đóng chặt kia đột nhiên Phanh” một tiếng mở ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy vô số bàn tay đen sì vươn ra từ căn phòng tối, cùng với sự xuất hiện của những bàn tay đen đó còn có những tiếng kêu chói tai: "A!"

Tiếng hét kia vô cùng chói tai, âm thanh vừa cao lại vừa dài.

Nhìn thấy những bàn tay đen đủi này vươn ra, tôi nhướng mày, vô cùng tức giận.

“Bá” một tiếng rút ra kiếm gỗ đào, trong miệng cũng phát ra một tiếng bạo rống: “Đều chết hết cho tao!”

Bình Luận (0)
Comment