“Vèo vèo” chém xuống hai kiếm, những bàn tay đen đó lần lượt bị tôi chặt đứt.
Sau đó tôi nghe thấy từ bên trong phòng truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, đồng thời những đôi bàn tay đang duỗi ra kia cũng “Vèo” một tiếng rụt trở về.
Không chỉ có như thế, ngay sau khi những bàn tay đen kia rút lại, cánh cửa phòng kia cũng lập tức đóng lại lần nữa.
Mọi thứ xung quanh cũng đột nhiên trở nên méo mó, sau khi cảm giác trời đất quay cuồng kia lại truyền đến, căn nhà quen thuộc kia cũng biến mất.
Tiếp theo đó, tôi lại lần nữa xuất hiện ở thôn Dã Quỷ, ngay trên con đường có sương mù không mấy rộng rãi đó...
******
Lúc tôi thanh tỉnh lần nữa thì đã thấy mình vẫn đang đứng ở trên đường phố trong thôn Dã Quỷ.
Xung quanh vẫn như thường lệ, lui tới rất nhiều quỷ hồn. Mà ở hai bên chỗ này cũng có rất nhiều cửa nhà đóng kín.
Nhìn thấy điều này, tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ngay mới vừa rồi, vừa rồi chỉ thiếu có một chút nữa thôi là tôi đã gần như rơi vào bẫy của lũ dã quỷ này và hoàn toàn rơi vào bên trong không gian ảo tưởng của dục vọng.
Ở đó, tôi có được tất cả mọi thứ mà tôi mong muốn.
Tôi đã làm được điều tôi muốn làm nhưng chưa bao giờ làm được.
Ví dụ như việc tôi đã trở thành tỷ phú, ông trùm bất động sản, ví dụ như việc tôi đã đường đường chính chính kết hôn với Mộ Dung Ngôn.
Sư phụ còn sống, Độc đạo trưởng cũng còn sống, mọi người đều hoà hợp êm thấm và sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Mà đó cũng là những dục vọng tiềm ẩn ở trong tâm trí của tôi, cũng là một số điều tôi luôn giấu kín ở trong lòng.
Điều tôi không ngờ tới chính là, lũ dã quỷ ở trong thôn Dã Quỷ này lại mạnh đến thế.
Chúng tôi đã cẩn thận như vậy nhưng bọn chúng vẫn có cách khơi dậy những ham muốn sâu kín nhất của chúng tôi.
Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, thanh âm của Kỳ Lân tiền bối vang lên.
Tôi có thể đã trở thành người thay thế cho người khác, sau đó giống như những quỷ hồn ở lại thôn Dã Quỷ này, tôi sẽ lại mê hoặc những quỷ hồn tiếp theo đi ngang qua đây.
Người sống đã không dễ dàng, sau khi chết càng không dễ.
Cái chết không phải là sự giải thoát.
Mà là việc trả nợ cho kiếp trước, cho dù cuối cùng có đến được Phong Đô, kiếp sau có thể đầu thai làm người thì cũng chưa chắc có được mệnh phú quý.
Cho dù có trở thành người có mệnh cách hơn người thì cũng là do người đó đã tu luyện qua nhiều kiếp mới có được cái phúc vận đó.
Tồn tại, mới làm thay đổi hết thảy nhân quả.
Những người cho rằng cái chết là sự kết thúc, thì sẽ ở trong thế giới này nhận sự trừng phạt vô tận.
Điều này nhằm khiển trách hành vi thiếu hiểu biết của bọn họ khi còn ở dương gian và để cho bọn họ biết về sự quý giá của sinh mệnh.
Trong một khoảnh khắc, trong đầu tôi nghĩ về những điều này, trong lòng vô cùng cảm khái. Tất nhiên những suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong chốc lát, mà bản thân tôi cũng không nghĩ quá nhiều về nó.
Bởi vì sau khi tỉnh lại thì tôi cũng đã phát hiện ra một điều, ngoại trừ tôi ra, lúc này Mộ Dung Ngôn, Vương Hải và Chu Kiệt đều đang đứng nhắm mắt, ngơ ngác đứng đó.
Thậm chí Chu Kiệt và Vương Hải còn đi về phía cánh cửa gỗ ở bên cạnh. Hiển nhiên là bọn họ cũng đã bị mắc kẹt trong không gian của dục vọng.
Ở đó, có mọi thứ mà bản thân mong muốn trong suốt cuộc đời.
Trừ khi thật sự làm được tứ đại giai không, bằng không chỉ dựa vào sức của một mình thì sẽ khó có thể tỉnh dậy.
Hơn nữa, chỉ cần bọn họ tự động mở cánh cửa đó ra thì sẽ lập tức trở thành thế thân cho người khác, cho nên lúc này tôi nào dám chậm trễ?
Sau khi nhướng mày một cái thì đã vội vàng lao về phía trước, sau đó túm lấy Vương Hải, lớn tiếng nói: "Anh Vương, anh Vương, tỉnh tỉnh..."
Tôi liên tục lắc lư khiến Vương Hải nhanh chóng tỉnh lại.
Ngay tại lúc Vương Hải mở mắt ra thì hai mắt vẫn còn có chút mê mang đã mở miệng nói: "Không phải mọi người đang trao cho tôi phần thưởng thấy việc nghĩa hăng hái mà làm sao? Đây, đây là..."
Dục vọng của Vương Hải hẳn là "danh tiếng", cho nên lúc này đã hoàn toàn lạc lối.
"Anh Vương, anh mau nhìn cho rõ, những thứ vừa rồi đều là giả, chúng ta đều đã chết rồi..." Tôi vội vàng nói.
Lúc này, hai mắt mê mang của anh Vương mới dần lấy lại ánh sáng. Rõ ràng, những ký ức bị che chắn trước đó cũng đang nhanh chóng xuất hiện.
"Mẹ kiếp, những con dã quỷ chó má này lại dám lừa gạt tôi..."
Sau khi anh Vương tỉnh lại thì đã hung hăng mắng một câu.
Tôi thấy Vương Hải đã tỉnh lại thì lập tức lao tới chỗ Chu Kiệt đang ở một bên khác.
Chu Kiệt đã đi tới trước cửa, lúc này đang nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy ý cười: “Mẹ, khi con đi qua cánh cửa này, công ty của con sẽ được niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán New York, sau này mẹ có thể hưởng phúc rồi!"
Nói xong, Chu Kiệt đang định đi kéo cửa. Rõ ràng, dục vọng về tiền bạc của Chu Kiệt có khả năng rất giống với tôi.
Nhưng tôi không chút do dự mà đè lại tay của cậu ta: "Tiểu Chu, tỉnh lại đi!"
Nhưng Chu Kiệt vẫn nhắm mắt lại: "Anh là ai? Nếu có chuyện gì thì gặp thư ký của tôi!"
Chu Kiệt đã lâm vào bên trong dục vọng này tương đối sâu, hiển nhiên không cách nào thoát ra được. Thấy tình thế không ổn, tôi lập tức giơ tay tát cậu ta một cái.