Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1352

Chương 1352 Chương 1352

“Bụp” một tiếng, một cái tát đã in trên khuôn mặt của cậu ta. Sau khi cái tát này đánh xuống, toàn thân của Chu Kiệt đã run lên.

Hai mắt đang nhắm chặt kia cũng đột nhiên mở ra ngay lập tức.

Giờ này phút này, cậu ta vẫn còn có chút hoang mang.

Nhưng khi tôi thấy cậu ta đã trợn mắt tỉnh lại thì bản thân tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó tôi cũng không nói lời vô nghĩa mà lập tức nói thẳng: “Đừng mở cánh cửa đó!”

Nói xong, tôi quay người đi về phía Mộ Dung Ngôn.

Bởi vì lúc này tôi phát hiện Mộ Dung Ngôn cũng đang đi về phía một cánh cửa, cho nên tôi cần phải ngăn cô ấy lại.

Chu Kiệt ngơ ngác, nhưng theo ký ức không ngừng hiện lên thì bản thân cậu ta cũng dần dần tỉnh táo lại.

Khi nhìn thấy cánh cửa ở ngay trước mặt thì không khỏi tỏ ra sợ hãi, sợ đến mức liên tục lùi lại.

Còn bản thân tôi vừa mới đi được vài bước thì đã đến trước mặt Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Ngôn đang bước từng bước một đi về phía trước, mà tôi vừa nhìn thấy như vậy thì lập tức vươn tay ra nắm lấy tay của cô ấy rồi nói: “Thi Muội, tỉnh lại đi!”

Nhưng Mộ Dung Ngôn không có phản ứng, còn muốn tiến về phía trước, tay còn lại thậm chí muốn bẻ gãy bàn tay đang nắm chặt lấy tay kia của cô ấy.

Nhìn thấy vậy, tôi muốn giơ tay tát cho Mộ Dung Ngôn tỉnh lại. Bằng không, một khi cánh cửa đó thực sự bị mở ra thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, cho nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ có thể làm như thế.

Nhưng Mộ Dung Ngôn là ai? Giống với loại tiểu quỷ như Tiểu Chu, muốn đánh là đánh được sao?

Kết quả là tay kia còn chưa kịp đánh xuống thì Mộ Dung Ngôn đã đột nhiên nói một câu: “Không ai có thể ngăn cản tôi ở bên anh ấy.”

Nói xong, chỉ thấy toàn thân của cô ấy run lên, sau đó một cỗ khí tức mạnh mẽ chợt xuất hiện.

Ngay khi luồng khí tức cường đại này xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy có một luồng năng lực rất lớn đang đánh úp về phía mình.

Cả người “Phanh” một tiếng thì đã bay ngược ra ngoài.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng Mộ Dung Ngôn vẫn đi về phía trước khiến lòng tôi sợ hãi: “Thi Muội, em mau dừng lại.”

Vừa nói, tôi vừa định tiến về phía trước.

Khi Chu Kiệt và Vương Hải thấy vậy, cũng muốn chạy tới kéo cô ấy về.

Nhưng kết quả là không một ai có thể thành công, bọn họ vẫn chưa kịp chạm vào cô ấy thì cũng đã bị đánh bay ra ngoài.

Bởi vì hồn lực của bọn họ không mạnh, nên sau khi bị đánh bay thì đã không thể đứng dậy được nữa.

Chỉ có tôi vẫn cố chịu đựng cơn đau và ngay lập tức đứng dậy.

Mộ Dung Ngôn vẫn nhắm mắt và trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Không ai có thể ngăn cản tôi ở bên anh ấy.”

Dục vọng của Mộ Dung Ngôn hẳn là “tình yêu”.

Mặc dù tôi không biết “anh ấy” mà cô ấy nhắc đến là tôi của kiếp trước hay là tôi của kiếp này, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là tôi phải khiến Mộ Dung Ngôn tỉnh táo lại trước đã.

Rõ ràng là không khả năng cưỡng ép bằng vũ lực, hơn nữa với tu vi khủng bố Đạo Tôn đó thì không ai trong số những người có mặt có thể ngăn cản Mộ Dung Ngôn đã rơi vào trạng thái ảo giác kia, cho nên chỉ có thể công kích vào con quỷ đang ẩn náu ở bên trong căn nhà kia thôi.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy ra một lá bùa chú, sau đó chạy nhanh đến trước cửa và ném nó về phía khe cửa đó.

Cùng lúc đó, hai tay của tôi nhanh chóng kết ấn, trong miệng cũng vội vàng thì thầm: “Cấp tốc nghe lệnh, phá!”

Ngay khi chú lệnh đó vừa ra, bùa chú đã bị tôi ném vào phòng kia phát ra một tiếng chấn “Phanh” ngay tại chỗ, sau đó một cỗ dương khí cực nóng đột nhiên tràn ra khỏi phòng.

Ngay sau đó tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng la hét thảm thiết của rất nhiều quỷ hồn phát ra từ trong nhà.

“A!”

“A…”

Thanh âm rất chói tai, có vẻ rất đau đớn, rõ ràng là do sức mạnh của bùa chú đã khiến bọn chúng cực kỳ khó chịu.

Cùng lúc đó, sức mạnh của bùa chú cũng được giải phóng hoàn toàn.

Mà lúc này, do những con quỷ ở trong phòng đã chịu sự công kích của bùa chú, cho nên Mộ Dung Ngôn vốn đã rơi vào bên trong ảo giác cũng chậm rãi mở hai mắt, khôi phục lại thần trí...

*******

Tôi nhìn về phía Mộ Dung Ngôn thì thấy cô ấy đã mở mắt ra và chớp mắt một cái, nhưng ngay sau đó lại thấy Mộ Dung Ngôn đang nhìn chằm chằm vào tôi đến ngây ngẩn cả người.

Tôi thấy Mộ Dung Ngôn đang ngây ngẩn cả người như vậy thì mỉm cười: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là em bị đám dã quỷ này mê hoặc rồi!”

Tôi cười nói, nhưng lại phát hiện Mộ Dung Ngôn không nói một lời, trên mặt tràn đầy vẻ xúc động, sau đó lao về phía tôi.

Còn tôi thì đang dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị cô ấy ôm lấy.

Không chỉ có như thế, Mộ Dung Ngôn còn không chờ bản thân tôi làm ra bất kỳ phản ứng nào mà đã vừa ôm tôi ở trong lòng vừa phát ra những tiếng khóc “hu hu hu”, dường như rất thương tâm.

Bàn tay đang ôm tôi càng siết chặt hơn.

Tôi ngẩn người trong giây lát, cũng không biết lúc Mộ Dung Ngôn ở trong không gian mộng ảo đã gặp phải điều gì và cảm nhận được cái gì?

Nhưng bây giờ tôi lại có thể cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy, nhưng tôi không muốn hỏi, chỉ chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, sau đó nhẹ giọng nói: “Được rồi, những gì nhìn thấy trước đó đều là giả.”

Bình Luận (0)
Comment