Tên quỷ dẫn đầu kia tỏ vẻ rất nôn nóng, những quỷ binh canh cổng lại chẳng mảy may quan tâm đến gã.
Thứ nhất, hai tên quỷ này không thuộc cùng một bộ phận, nhiệm vụ vốn khác nhau.
Thứ hai, tên quỷ dẫn đầu kia chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, nên chẳng có quyền lực gì để sai khiến đám quỷ binh đóng cổng thành lại cả.
Bởi vậy, đám quỷ binh canh thành chẳng có ai buồn để ý đến lời Dương bộ đầu nọ.
“Cổng thành Phong Đô này, không phải là thứ muốn đóng thì đóng? Chỉ là một lệ quỷ nhỏ bé mà thôi, muốn đóng cổng thành lại, cũng phải đợi mệnh lệnh của cấp trên mới được.”
Quỷ binh kia mở miệng không chút khách khí nào, trực tiếp giáp mặt tranh cãi với đám quỷ sai truy đuổi chúng tôi.
Mà tôi cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được mấy câu, sau đó chạy thẳng vào trong thành.
Còn sau đó đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không biết.
Nhưng tôi có thể chắc chắn là, đám quỷ binh canh gác cổng thành này, hoàn toàn không coi đám quỷ sai đuổi theo chúng tôi ra gì…
Còn tôi và Mộ Dung Ngôn, sau khi thành công lẻn vào trong thành Phong Đô, đã nhanh chóng trà trộn vào đám quỷ trong thành.
Lúc này, phòng tầm mắt nhìn toàn bộ thành Phong Đô, tôi mới chợt nhận ra, trong thành Phong Đô này, thế mà lại khắc hoàn toàn những gì tôi đã tưởng tượng trước đó.
Trước khi xuống đây, tôi đã từng thử tưởng tượng về dáng vẻ của thành Phong Đô này.
Nơi này hẳn là một nơi âm u, ảm đạm, khắp nơi đều tràn ngập tiếng than khóc và những hình ảnh đáng sợ.
Nhưng sau khi thực sự được đặt chân vào thành Phong Đô, tôi mới phát hiện ra nơi này hoàn toàn khác biệt.
Nhìn quanh một lượt, khắp nơi trong thành Phong Đô này đều là nhà hàng, quán rượu với kiến trúc gỗ mang hơi hướng hoài cổ.
Nhưng xen lẫn trong đó cũng có những toà nhà mang kiến trúc hiện đại, còn có cả những tòa nhà cao chọc trời.
Đây là một thành phố có phong cách hiện đại xen lẫn cổ đại, mà trong thành phố này, dòng người đi qua đi lại qua các cửa hàng san sát nhau.
Nào là hiệu cầm đồ, sòng bạc, nhà hàng, KTV (quán karaoke), tiệm mát xa,… thành Phong Đô này hoàn toàn mang dáng dấp của một toà đô thị hiện đại.
Tôi và Mộ Dung Ngôn đứng giữa thành phố này, bỗng có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Tôi cảm thán một tiếng: “Đây, đây chính là thành Phong Đô trong truyền thuyết đó sao?”
Vừa nói chuyện, tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi lướt qua mặt mình.
Toàn thân người phụ nữ kia phủ đầy những màu sắc rực rỡ, cô ta còn có một cặp má hồng rất đậm.
Người phụ nữ này rõ ràng chính là một hình nộm người giấy, vậy mà lại có thể đi lại tự do như những quỷ hồn ở đây.
Không chỉ có thế, mà tại đường phố nơi đây, còn có những dòng xe cộ đi lại tấp nập.
Nhưng đó đều là xe làm bằng giấy, rất dễ dàng nhận ra.
Mộ Dung Ngôn và tôi đứng tại chỗ quan sát trong chốc lát, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, tôi nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói với mình: “Tra nam thối, trước tiên chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ chân đã, tìm hiểu rõ ràng về tình hình tại nơi này, sau đó mới lên kế hoạch cho những bước tiếp theo.”
Nghe Mộ Dung Ngôn lên tiếng, tôi cũng lấy lại tinh thần.
Tôi lập tức đáp lại: “Được. Anh thấy bên kia có một nhà hàng, chúng ta qua đó thử xem!”
Mộ Dung Ngôn không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Sau đó, hai người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh chúng tôi đã đi đến trước cửa một khách sạn.
Khách sạn này có tên là “Khách sạn Phong Đô”, nhìn thoáng qua thì thấy khá sang trọng, hẳn là khách sạn xa hoa có tiếng trong thành Phong Đô này rồi.
Thân phận của tôi và Mộ Dung Ngôn có chút nhạy cảm, không thích hợp để đi dạo trong thành.
Bởi vậy, chúng tôi phải chọn một nơi nào đó để nghỉ chân.
Thấy khách sạn Phong Đô này có vẻ không tồi, tôi liền nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, chúng ta ở lại nơi này được không?”
Mộ Dung Ngôn nhìn thoáng qua, rồi trực tiếp lắc đầu, cô ấy nói: “Không được, hành tung của chúng ta đã bại lộ, bị truy nã cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chúng ta vẫn nên lựa chọn một nơi nhỏ hơn, hẻo lánh hơn để nghỉ chân thì hơn.”
Vừa nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi vỗ mạnh vào trán mình một cái.
Làm sao mà tôi lại quên béng chuyện này được nhỉ, sau đó tôi liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, là anh suy nghĩ không chu toàn! Vậy chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đi tìm một nơi hẻo lánh một chút để dừng chân.”
Nói xong, hai người chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước.
Chúng tôi đi qua vài con phố ở đây, trong lúc ấy còn phát hiện ra mấy cây rút tiền, vì thế bèn vào rút một ít minh tệ ( tiền âm phủ ) để phòng thân.
Tại nơi này, tiền cũng quan trong chẳng khác nào ở trên dương gian cả.
Cuối cùng, chúng tôi đi qua một con hẻm tương đối hẻo lánh.
Rồi gặp được một nhà nghỉ khá nhỏ, nhìn qua còn khá cũ kỹ và xuống cấp.
Nhà nghỉ này tên là “Nhà nghỉ tình yêu Kim Dạ”, trên cửa nhà nghỉ còn gắn thêm mấy cái đèn led đỏ chiếu sáng lập lèo nữa.
Tôi cùng Mộ Dung Ngôn nhìn quanh khắp bốn phía, cảm thấy có thể chọn nhà nghỉ này để dừng chân một chút.
Quanh đây ít người qua lại, chúng tôi sẽ không bị ai chú ý tới.
Bởi vậy, hai người chúng tôi trực tiếp đi thẳng vào trong sảnh của nhà nghỉ.