Mới vừa bước vào sảnh lớn, tôi nhìn thấy một nam quỷ trung niên mập mạp, đang ngủ gà ngủ gật.
Tôi gõ gõ vào quầy lễ tân “cộc cộc” mấy tiếng: “Ông chủ, thuê phòng!”
Nam quỷ đang ngủ gà ngủ gật bị tiếng gõ của tôi làm cho giật mình, rất nhanh đã tỉnh lại.
Ông ta mở miệng theo bản năng: “Thuê, thuê phòng à! Được, được. Chỗ chúng tôi có đủ loại người đẹp, để tôi giới thiệu…”
Nói xong, ông chủ này còn lấy ra mấy tấm thẻ in hình mấy cô gái xinh đẹp ra cho tôi xem, hơn nữa, những cô gái này còn ăn mặt tương đối “mát mẻ”, phong cách nào cũng có.
Nhìn thấy vậy, Mộ Dung Ngôn vô thức quay đầu sang chỗ khác.
Còn tôi lại có chút xấu hổ, cười cười: “Ông chủ, chúng tôi không cần cái này!”
Ông chủ vừa nghe tôi nói chuyện, lúc này mới chú ý tới, tôi không hề tới đây một mình.
Phía sau lưng tôi còn có một cô gái khác.
Tuy rằng cô gái này đã dùng tay che miệng lại, những chỉ thông qua cặp mắt và dáng người lộ ra ngoài, ông ta cũng có thể biết được đó chính là một người đẹp.
Ông chủ ngượng ngùng thu lại mấy tấm thể, cười cười làm lành: “Ôi! Ngại quá, tại tôi không chú ý.”
“Xin hỏi, hai người muốn thuê phòng theo giờ hay thuê trọ vậy?”
“Nếu thuê phòng cao cấp nhất ở đây thì là 30 vạn minh tệ trong ba tiếng đồng hồ.”
“Vậy đi, tôi chỉ lấy theo giá gốc, hôm nay cho các vị ở thêm một tiếng nữa.”
Nói xong, ông ta còn giật giật lông mày với tôi, lộ ra dáng vẻ mờ ám.
Nghe đến đó, mặt Mộ Dung Ngôn đã đỏ cả lên.
Tôi ho nhẹ một tiếng, lại lần nữa lên tiếng: “Ông chủ, chúng tôi chỉ thuê trọ bình thường, không cần thuê phòng theo giờ đâu.”
“À, thuê phòng trọ bình thường sao! Một phòng trọ bình thường ở đây có giá 100 vạn minh tệ một ngày, các vị tính ở đây mấy ngày?” Ông chủ nói.
“Ở lại năm ngày đi! Chúng tôi mới từ trên kia xuống đây, muốn đi dạo quanh khu này một chút.”
“Không biết ông chủ có biết quanh đây có khu du lịch hay địa điểm tham quan nào nổi tiếng không?” Tôi thử hỏi dò một câu.
Rốt cuộc thì chúng tôi chẳng có một chút hiểu biết nào về tình hình tại thành Phong Đô này cả.
Ông chủ kia đương nhiên không biết được suy nghĩ của chúng tôi, thấy chúng tôi ở lại lâu như vậy, ông ta còn rất vui vẻ: “À! Vừa khéo, mấy ngày trước có một vị khách để quên quyển sách này ở chỗ chúng tôi. Các vị có thể cầm xem thử.”
Nói xong, đối phương còn đưa cho tôi một quyển sách nhỏ tên là “Du lịch ở Phong Đô”.
Sau đó, tôi lại nghe đối phương nói: “Năm ngày, 750 vạn minh tệ, tiền đặt cọc là 200 vạn, tầng ba, phòng 304…”
********
Thuê phòng hết bao nhiêu tiền đối với tôi cũng chẳng quan trọng, nên khi nghe đối phương nói giá cả xong tôi lập tức thanh toán hết.
Sau khi nhận được chìa khoá phòng và quyển sách hướng dẫn du lịch kia, chúng tôi nhanh chóng đi lên tầng ba.
Nhà nghỉ nhỏ này thực sự đã rất cũ kỹ rồi, cả toàn nhà này được xây bằng gỗ, trên các lối đi nhỏ dán đầy hình ảnh của mấy cô gái xinh đẹp.
Rất dễ nhận ra, nhà nghỉ nhà này cũng chẳng khác gì mấy nhà nghỉ được mở trước cổng mấy trường đại học trên dương gian, cứ mỗi cuối tuần lại chật ních khách thuê.
Nhưng điều đáng nói tới ở đây chính là, chúng tôi đã là quỷ hồn rồi.
Vậy mà khi đi lại trong thành Phong Đô, cùng với nhà nghỉ được xây dựng bằng gỗ này, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác rất chân thực.
Tôi có thể cảm nhận được chân mình đang giẫm lên mặt đất, chẳng khác nào khi đi lại ở trên dương gian cả.
Chẳng mấy chốc, tôi và Mộ Dung Ngôn đã đi tới phòng 304 tại tầng ba.
Sau khi bước vào phòng, chúng tôi phát hiện ra phòng này cũng không lớn lắm, chắc chỉ tầm khoảng ba mươi mét vuông.
Những đồ đạc trong phòng rất sạch sẽ, cũng không có mùi gì lạ.
Trong phòng có một chiếc giường, một chiếc TV và hai cái ghế dựa.
Ngoài ra còn có một ô cửa sổ, có thể nhìn ra được cảnh đường phố bên ngoài.
Mộ Dung Ngôn ngồi ở trên giường, thở một hơi thật dài: “Suốt cả một đường đi xuống đây, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Tôi ngồi ở chiếc ghế dựa bên cạnh giường, cũng thở dài một hơi: “Đúng vậy! Suốt một hành trình này, chúng ta đã đi được gần hai tháng rồi!”
Mộ Dung Ngôn nhíu mày: “Tuy rằng em không am hiểu cách tính thời gian ở đây, nhưng chắc cũng không khác trên dương gian lắm!
Nhưng trước tiên anh cứ xem thử quyển sách hướng dẫn du lịch kia đi, xem có thể tìm được vị trí của hồ Trọng Tuyền trong đó không!”
Tôi đáp lại bằng một tiếng “Ừm”, sau đó mở quyển sách hướng dẫn du lịch kia ra xem.
Sau khi mở ra trang đầu tiên của quyển sách du lịch nhỏ, tôi liền nhìn thấy hình ảnh của một nữ quỷ xinh đẹp đang mỉm cười.
Sau đó, tôi nhìn thấy một dòng chữ được viết bằng chữ phồn thể: “Chào mừng bạn đã tới Phong Đô.”
Sau đó, chính là trang mục lục.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua vài lần, sau đó bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Nào ngờ lại vô tình phát hiện ra, tại thành Phong Đô này có rất nhiều địa điểm du lịch.
Ví dụ như Quảng Trường Lớn của Phong Đô, Viện Bảo Tàng Phong Đô, Nhà thờ Lớn Phong Đô, Điện Diêm La của Phong Đô, Vườn dị thú Phong Đô, Trung tâm giải trí Phong Đô, Công viên giải trí Phong Đô,…
Đây đều là những địa điểm du lịch trong thành Phong Đô này.
Nhưng trong này không hề có chữ nào nhắc tới hồ Trọng Tuyền họ cần tìm cả.