Vừa nói, tên quỷ sai vừa gầy vừa đen đã lấy xích sắt ra, ra vẻ muốn đe dọa sư phụ.
Tôi và Mộ Dung Ngôn đứng ở chỗ góc ngoặt trên cầu thang tầng hai lén nhìn xuống, nhìn thấy tình hình của sư phụ, không khỏi toát mồ hôi lạnh một phen.
Nhưng sư phụ căn bản không thèm để ý đến chúng, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Được đấy! Tôi thật muốn nhìn xem, hai người có dám bắt giam tôi ở cổng thành Uổng Tử không!”
Nói xong, sư phụ xòe tay ra.
Bất thình lình, một tấm thẻ bài màu đen xuất hiện.
Trên tấm thẻ bài có khắc một chữ “Thôi” màu đỏ.
Hai tên quỷ sai kiểm tra hộ tịch kia đột nhiên nhìn thấy một lệnh bài có chữ “Thôi” xuất hiện, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Hai tên quỷ sai nọ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó tên quỷ sai vừa gầy vừa đen nhận lấy tấm thẻ bài kia.
Sau khi run rẩy nhìn qua đôi ba lượt, tên quỷ sai gầy quay sang nói với tên to cao: “Đây, đây là, là, đây, hình như là thẻ bài của Thôi đại nhân.”
Tên quỷ sai to cao lộ ra vẻ mặt nghiêm trong cùng sợ hãi, nghe được lời này vội vàng giành lấy tấm thẻ bài để xem xét lại cho kỹ.
Cuối cùng, bọn họ cất tiếng hỏi sư phụ tôi trước: “Ông, ông, ông sao lại có được thẻ bài của Thôi đại nhân?”
Hiển nhiên, lúc này, bọn họ đã không còn tự tin như trước.
Dường như người được gọi là Thôi đại nhân, có sức uy hiếp mạnh mẽ đối với họ.
Sư phụ tôi lạnh lùng nhìn họ, rồi nói: “Bản quan là quỷ sai dưới trướng Thôi Ngọc – Thôi đại nhân, là phán quan tập sự. Căn nhà tôi đang ở này, chỉ có một mình tôi mà thôi, hiện tại các người còn muốn lục soát nữa không? Xin cứ tự nhiên…”
Vẻ mặt sư phụ nhìn thì thờ ơ, nhưng trong lời nói của người thì rất gay gắt.
Hai tên quỷ sai điều tra hộ tịch vừa nghe lời này, mặt đều bị dọa tới tái mét, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thôi Ngọc là ai? Đó là người đứng đầu Tứ Đại Phán Quan của Minh giới.
Được gọi là Hồng Bào Thôi Ngọc, Thôi phán quan, Thôi Phán.
Sứ giả của Thôi phán quan đại diện cho điều gì? Chính là đại diện cho ý kiến lãnh đạo của Thôi phán.
Cho dù phía trước còn có hai chữ “Thực tập”, thì sư phụ tôi cũng không phải là quỷ hồn mà đám quỷ sai kiểm tra hộ tịch này có thể chọc tới.
Chỉ cần sư phụ thông qua được kỳ thực tập này, thì ông ấy sẽ chính thức thành phán xử, là chức quan cửu phẩm trở lên.
Tại địa phủ này, cấp bậc rất nghiêm ngặt.
Chỉ hơn một cấp quan cũng đủ đè chết người rồi, mấy tên quỷ nhỏ bé thấp kém như bọn họ, cũng chỉ là một công chức bình thường mà thôi.
Chèn ép quỷ bình thường thì không sao, nhưng nếu thực sự chọc phải quỷ sai có chức quan, vậy thì chẳng khác gì chúng tự đi tìm đường chết cả.
Quan trọng là, đối phương còn có được thẻ bài của Thôi phán quan.
Ngày sau tất nhiên đối phương có thể trở thành tâm phúc (người thân tín, đáng tin cậy) của Thôi phán, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ nhanh chóng được thăng chức.
Bây giờ ngẫm lại, tên gã quỷ sai kiểm tra hộ tịch đã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Hai gã quỷ sai kiểm tra hộ tịch ngây người tại chỗ, cơ thể run lên.
Trong mắt của cả hai tên này đều trần đầy vẻ hoảng sợ.
Giờ khắc này, có vẻ như chúng đang rất luống cuống.
Nhưng tên quỷ sai cao to kia đã phản ứng lại trước tiên, hai tay nắm chặt lệnh bài.
Gã nâng trả lệnh bài trước mặt sư phụ tôi, sau đó mở miệng nói: “Đại, đại, đại nhân, tiểu nhân quả là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết nơi này chính là phủ đệ của đại nhân. Xin, xin đại nhân hãy nhận lại lệnh bài…”
Vừa nói, đôi tay của tên quỷ sai còn vừa run lên vài lần.
Sư phụ lạnh lùng liếc mắt nhìn tên quỷ sai kia một cái, rồi giơ tay nhận lấy lệnh bài: “Hiện tại, các vị có cần lục soát căn nhà này của tôi nữa không?”
“Không không không, tiểu nhân không dám…”
Hai gã quỷ sai điều tra hộ tịch vội vàng mở miệng, lắc đầu giống như trống bỏi.
“Nếu không lục soát, vậy các người đi đi thôi! Tôi còn có rất nhiều công văn do Thôi đại nhân giao cần phải xử lý.” Sư phụ lạnh lùng nói.
Hai gã quỷ sai kiểm tra hộ tịch nghe sư phụ nói xong, giống như được đại xá.
“Vâng vâng vâng, đại nhân cứ làm việc của mình trước, chúng ti chức xin phép lui xuống…”
Nói xong, tên quỷ sai cao to kia vội kéo tên quỷ sai gầy đen, khom lưng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà giấy của tôi.
Sư phụ vẫn đứng nguyên tư thế đứng thẳng lưng, cho đến khi nhìn thấy đối phương thật sự rời khỏi nhà, lúc này ông ấy mới thả lỏng người.
Rồi giống hệt như người sống, sư phụ thở dài một hơi.
Hiển nhiên, sư phụ chỉ đang giả vờ mà thôi, chính bản thân ông ấy cũng vô cùng lo sợ.
Sư phụ hít một hơi thật sâu, rồi nói với hai người chúng tôi đang trốn trên tầng: “Tiểu Phàm, các con xuống dưới đi! Hiện tại hẳn là an toàn rồi!”
Nghe đến đó, tôi cùng Mộ Dung Ngôn mới xoay người đi xuống tầng một.
Vừa xuống đến tầng một, tôi liền có chút kích động.
“Sư phụ, hóa ra người lại lừa con! Sư phụ nói sư phụ là quỷ sai, hóa ra lại là quỷ phán sao? Sau này người chẳng phải có thể khống chế được chuyện sinh tử của sinh linh trên dương gian ư?”
Sư phụ lại trầm mặt xuống: “Không được nói bậy, chức phán quan này, là dựa vào Thiên Đạo mà làm việc, sao có thể nói là khống chế? Trước đó, không phải ai cũng có thể trở thành quỷ phán đâu.”