Sau khi Độc đạo trưởng rời đi, tôi lại hỏi sư phụ: “Sư phụ. Người có biết vị trí của hồ Trọng Tuyền không?”
Mộ Dung Ngôn nghe thấy tôi hỏi, cũng nhìn về phía sư phụ.
Rốt cuộc thì mục đích quan trọng nhất khiến chúng tôi tới nơi này, chính là để hoàn thành nghi thức.
Tiếp theo đó, chúng tôi còn phải tìm được vỏ kiếm mà Kỳ Lân tiền bối để lại ở hồ Trọng Tuyền.
Sư phụ nghe tôi hỏi tới hồ Trọng Tuyền, trực tiếp gật đầu, nhưng vẻ mặt của ông ấy lại có chút nghiêm trọng.
Thấy biểu cảm của sư phụ cũng không lạc quan cho lắm, tôi liền hỏi tiếp: “Sư phụ, chẳng lẽ hồ Trọng Tuyền kia rất khó tiếp cận sao?”
Sư phụ thở dài: “Đúng vậy! Hồ Trọng Tuyền đó ở ngay trong thành Phong Đô này thôi, chỉ là muốn tới gần đó thì rất khó khăn.”
“Ý của sư phụ là sao?” Tôi cau mày.
Sư phụ lại thở dài một hơi nữa, sau đó nói với tôi:
“Hồ Trọng Tuyền chính là nơi chứa đựng âm khí của đất trời, đồng thời cũng là nơi nạp âm khí cho địa phủ.”
“Nói cách khác, hồ Trọng Tuyền chính là cội nguồn của thành Phong Đô, thậm chí là long mạch của toàn bộ Minh giới.”
“Muốn tới gần cái nguồn suối này, có thể nói là vô cùng khó khăn, càng đừng nói chuyện hoàn thành nghi thức ở trên mặt nước.”
Nghe thấy lời này, lòng tôi không khỏi thất vọng.
Trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ tới, hồ Trọng Tuyền là một nơi nguy hiểm.
Nhưng không ngờ được, hồ Trọng Tuyền lại là nơi có ý nghĩa quan trọng như vậy đối với toàn bộ địa phủ, thậm chí là toàn bộ Minh giới.
Con mắt của long mạch, nơi tiếp nhận âm khí, quả là có chút đáng sợ.
Nhưng mà, chúng tôi sẽ vì khó khăn mà từ bỏ sao? Điều này hiển nhiên là không thể nào.
Vì thế, tôi tiếp tục hỏi sư phụ: “Sư phụ, vậy sư phụ hãy kể cho chúng con nghe về hồ Trọng Tuyền đó đi, rốt cuộc muốn tới gần nó khó khăn đến nhường nào?”
Sư phụ nghe tôi hỏi, chỉ đành cười khổ: “Thật ra hồ Trọng Tuyền cách nơi này không xa, ngay sau quảng trường Phong Đô này chính là hồ Trọng Tuyền.”
“Nhưng cách hồ Trọng Tuyền 300 mét, lại có tới ba vạn quỷ binh.”
“Mỗi một tấc vuông đất, đều có Hắc Quang Bảo Kính được dùng để quan sát.”
“Một khi có vật tới gần hồ Trọng Tuyền, sẽ lập tức bị phát hiện.”
“Chẳng mấy chốc, mấy vạn quỷ binh sẽ nhanh chóng bao vây nơi đó, cho nên dù có thể vào đó cũng không ra được.”
Nói tới đây, sư phụ tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Cái này cũng chưa tính là gì, cứ cho là con có thể may mắn trốn thoát khỏi sự vây bắt của mấy vạn quỷ binh, cũng khó có thể thoát khỏi tử lao của thành Phong Đô.”
Nghe sư phụ nói cùng với vẻ mặt chua xót của ông ấy, tôi và Mộ Dung Ngôn đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Khó khăn đến nhường ấy, đúng là đã vượt qua khỏi tưởng tượng ban đầu của chúng tôi.
Trước đó khi xuống đây, chúng tôi đã cho rằng quãng đường xuống đây là khó khăn nhất rồi.
Làm sao để thông qua bốn cửa của Hoàng Tuyền, làm thế nào để lẻn vào thành Phong Đô, chúng tôi đều làm được rồi.
Cứ tưởng rằng, chúng tôi có thể giải quyết được những bước tiếp theo.
Sau khi tìm được hồ Trọng Tuyền, đi xuống tắm rửa một cái, làm xong nghi thức là được rồi.
Nhưng hiện tại mới biết được, bốn cửa của Hoàng Tuyền chẳng tính là cái thá gì.
Làm sao để tới gần hồ Trọng Tuyền, rồi chạy thoát như thế nào, đó mới là điều khó khăn nhất.
Sắc mặt của tôi trầm xuống, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.
Còn Mộ Dung Ngôn đứng cạnh tôi lại mở miệng hỏi sư phụ: “Sư phụ, chẳng lẽ không còn có cách nào khác nữa sao?”
Sắc mặt của sư phụ vẫn còn rất nghiêm trọng, ông ấy nói tiếp: “Sau khi đi tới địa phủ, vi sư liền biết sớm hay muộn gì thì hai con cũng sẽ xuống đây, tìm tới hồ Trọng Tuyền để tiến hành hóa giải âm hôn.”
“Nếu hỏi có cách nào khác không, vậy thì đúng là có một cách khác, và đó cũng là phương pháp duy nhất mà sư phụ có thể biết được.”
Vừa nghe sư phụ nói có cách khác, tôi lại chợt vui vẻ: “Sư phụ đã có cách, sao cứ mãi vòng vo.”
Sư phụ lại thở dài, tiếp tục nói: “Mỗi tháng, vào ngày mười lăm, Âm môn ( cánh cửa dẫn tới âm phủ ) sẽ được mở ra.”
“Đây cũng là thời điểm đổi quân tại hồ Trọng Tuyền, đến lúc đó, trong vòng mười lăm phút, quanh hồ Trọng Tuyền sẽ không có quỷ binh nào.”
“Chỉ cần có thể chọn được con đường tốt, là con có thể thành công đến được Hồ Trọng Tuyền.”
“Sau đó tìm cách tránh khỏi tầm quan sát của Hắc Quang Bảo Kính kia, là các con có thể vào trong hồ Trọng Tuyền để hoàn thành nghi thức.”
“Cuối cùng, chỉ cần khống chế thời gian cho tốt rồi nhanh chóng rời đi, là có thể tìm được một con đường sống sót.”
Nghe sư phụ nói xong, Mộ Dung Ngôn hỏi lại một câu: “Sư phụ, người có cách gì có thể che được Hắc Quang Bảo Kính kia không?”
Nhưng sư phụ nghe đến đó, lại bất đắc dĩ thở dài.
“Cho tới bây giờ, vi sư vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có thể che được Hắc Quang Bảo Kính cả.” Sư phụ nói có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng trong lòng tôi có chút tiếc nuối, nhưng đối với thứ gọi là “Hắc Quang Bảo Kính” kia, tôi lại có chút tò mò.
Không đợi tôi lên tiếng, Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh đã cất tiếng hỏi: “Sư phụ, thứ gọi là Hắc Quang Bảo Kính rốt cuộc là gì, lợi hại như vậy sao?”
Sư phụ cười khổ nói: “Không chỉ lợi hại, nghe nói loại Hắc Quang Bảo Kính này còn có thể phân biệt vạn vật, hơn nữa còn có ma lực cực kỳ cường đại.