Nó được lắp đặt trong phạm vi 10 mét quanh hồ Trọng Tuyền, bao phủ toàn bộ hồ Trọng Tuyền.
Một khi có vật lạ tới gần, nó sẽ lập tức phát ra ánh sáng.
Nhưng không tới gần nó, lại không có cách nào để che được ánh sáng ấy, đây chính là điểm khó thực hiện nhất.”
Sau khi nghe điều này, tôi im lặng suy nghĩ một lúc.
Thông qua sự tìm hiểu của sư phụ, cứ vào ngày mười lăm hàng tháng, chúng tôi sẽ có mười lăm phút để hoàn thành nghi thức.
Nếu suy nghĩ đến việc làm sao để không bị quỷ binh thay ca phát hiện ra, như vậy, vấn đề hàng đầu đặt ra trước mắt chúng tôi hiện tại là, làm thế nào để che Hắc Quang Bảo Kính lại.
Thông qua lời kể của sư phụ, tôi biết được thứ này chính là một loại pháp bảo tương đối lợi hại của âm phủ.
Trước mắt, thông qua tin tức chúng tôi biết được, thức này chắc hẳn cũng chẳng khác gì camera theo dõi.
Một khi bị nó “Chụp” được, thì chúng tôi sẽ bị lộ, đồng thời chuông cảnh báo cũng sẽ vang lên.
Vấn đề hiện ra trước mắt chúng tôi bây giờ là, làm thế nào để che một chiếc “Camera theo dõi”, được gọi là Hắc Quang Bảo Kính đây.
Nhưng sư phụ cũng nói, muốn che được Hắc Quang Bảo Kính này, điều đầu tiên phải làm là tới gần được nó.
Nhưng đến gần đồng nghĩa với việc bị lộ, đây chính là điều này khiến cho sư phụ thấy có chút khó xử.
Phải biết rằng, tại nơi này, quỷ hồn không thể tự do bay lượn, cùng lắm cũng chỉ có thể bay là là vài vòng mà thôi.
Phần lớn thời gian, quỷ hồn ở đây đều sẽ đi bộ như người thường.
Hồ Trọng Tuyền có đường kính khoảng 300 mét và treo lơ lửng trên không trung 10 mét.
Nói cách khác, Hắc Quang Bảo Kính kia cách bờ ít nhất cũng mấy chục mét, cao cũng độ 10 mét.
Khoảng cách xa như vậy, còn cao như vậy, làm sao có thể lặng lẽ không một tiếng động mà che nó lại được?
Đối với chúng tôi hiện tại, đây chính là điều không thể.
Nhưng nếu chúng tôi cứ mặc kệ Hắc Quang Bảo Kính, thì một khi chúng tôi đột nhập vào trong hồ Trọng Tuyền, chắc chắn sẽ lập tức bị lộ.
Đến lúc đó, đừng nói hoàn thành nghi thức, chỉ sợ còn chưa kịp bơi tới được trung tâm của hồ Trọng Tuyền, quỷ binh đã đuổi tới và bắn hai người chúng tôi thành tổ ong vò vẽ rồi.
Sư phụ thấy sắc mặt của cả hai chúng tôi đều trầm xuống, lại lên tiếng an ủi: “Các con cũng đừng nản chí ủ rũ, hai người các con vốn dĩ đã có một người sẽ phải chịu cảnh hồn phi phách tán.”
“Muốn giải trừ âm hôn quỷ chú, chính là đã đi ngược lại ý trời rồi.”
“Nếu đã chọn đi ngược lại ý trời, tất nhiên các con sẽ gặp được những người phi thường có thể hóa giải khó khăn.”
“Chúng ta cứ ngồi nghĩ kiểu gì cũng ra được cách mà.”
Sư phụ ở bên cạnh an ủi, hiển nhiên ông ấy không muốn chúng tôi đánh mất lòng tin.
Tôi gượng cười và gật đầu.
Mộ Dung Ngôn cũng không nói gì, tình hình trước mắt quả là có chút khó khăn.
Nhưng hiện tại chúng tôi đã đi tới bước này rồi, làm sao có chuyện chúng tôi vì khó khăn mà lựa chọn từ bỏ được?
Điều này là hoàn toàn không có khả năng, cho dù cuối cùng chúng tôi có phải xông vào hồ Trọng Tuyền, tôi và Mộ Dung Ngôn cũng sẽ phải thử một lần.
Muốn sống, cả hai chúng tôi sẽ cùng sống.
Muốn chết, cả hai chúng tôi sẽ cùng chết.
Đời đời kiếp kiếp, sống chết có nhau.
******
Đang lúc chúng tôi ngồi bàn bạc xem nên làm thế nào để tiếp cận được hồ Trọng Tuyền, thì bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
“Leng keng, leng keng…”
Trong nháy mắt, tất cả chúng tôi chợt bừng tỉnh.
Sau đó, bên ngoài truyền tới giọng nói của Độc đạo trưởng: “Mở cửa đi, là tôi đây!”
Nghe thấy thế, tôi vội vàng đứng dậy, sau đó đi ra mở cửa.
Độc đạo trưởng mới vừa bước vào nhà, đã vội nói với mọi người: “Tra được rồi, trong căn nhà số 43 kia thực sự có kẻ tên là Lý Quỳ ở, gã đã xuống đây được khoảng 200 năm rồi.”
Nói rồi, Độc đạo trưởng trực tiếp mở một quyển sách ra.
Mọi người nghe đến đó, suy nghĩ đều quay trở lại.
Tất cả mọi người đều cúi xuống, sau khi quyển sách được mở ra, chúng tôi liền nhìn thấy một bức ảnh chụp và một số dòng thông tin cá nhân cơ bản.
Nhưng đây đều là những tin tức cơ bản về chỗ ở cũng như thời gian nhận phòng,… và không có nhiều tác dụng cho lắm.
Điều khiến chúng tôi chú ý, chính là tướng mạo của người nọ.
Người nọ là một người đàn ông trung niên, có vẻ bề ngoài vô cùng bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Chính là cái kiểu người mà một khi đã lẫn vào trong đám đông, sẽ chẳng có ai nhận ra được cả.
Tuy nhiên, cái người nhìn thì bình thường nhưng lại không hề đơn giản, gã chính là gián điệp của tà giáo Mắt Quỷ phái tới địa phủ nằm vùng.
Mọi người cố gắng nhớ kỹ dáng vẻ của người nọ, sau đó liền nghe thấy sư phụ lên tiếng: “Được rồi, đã có ảnh chụp của gã rồi, chúng ta sẽ không lo bắt sai người.”
“Hiện tại chúng ta nên hành động thế nào?” Độc đạo trưởng cất tiếng hỏi.
Nhưng sư phụ lại phất tay: “Đừng nóng vội, trước mắt chúng ta còn chưa thể xác định được gã có ở trong nhà hay không.”
“Chẳng may chúng ta mà rút dây động rừng, sau này muốn bắt lại người này chắc chắn sẽ rất khó khăn.”
“Thôi được rồi! Vậy chúng ta cứ ở chỗ này quan sát đi.”
“Chỉ cần xác định xem tên kia có ở trong nhà hay không, sau đó chúng ta sẽ hành động.” Độc đạo trưởng nói.