“Tôi mỏi lắm rồi, phía trước nhanh nhanh lên có được không?”
“…”
Trong lúc nhất thời, những du khách đứng xếp hàng phía sau tôi đã bùng nổ.
Anh chàng được gọi là anh Hắc thấy “Sự cố kiểm tra an ninh” sắp xảy ra, sợ là sẽ ảnh hưởng tới chuyện kéo dài quỷ thọ của mình, lập tức nổi cáu.
Sắc mặt anh ta đã đen kịt như đáy nồi: “Tiểu Trương, cậu có muốn làm nữa không? Mau chóng xin lỗi vị du khách này đi?”
Cậu chàng tên là Tiểu Trương này trông dáng vẻ cũng chỉ mới 17-18 tuổi thôi, cũng vừa mới lấy được tư cách quỷ dân để ở lại thành Phong Đô chưa được bao lâu.
Bây giờ lại bị cấp trên, khách du lịch và quan sai cùng hợp lại tạo áp lực như thế, cũng bị dọa tới mức luống cuống tay chân.
Hơn nữa, cậu ấy chỉ cảm thấy tôi hơi giống thôi, nhưng thực sự không thể xác định được tôi có phải là tên tội phạm bị truy nã kia không.
Vì thế, cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi với phán đoán ban đầu của mình.
Tiểu Trương vội vàng quay sang nói xin lỗi với tôi: “Xin, xin lỗi ngài đây, tôi đã làm mất thời gian của ngài đây và mọi người rồi, mời ngài, ngài vào…”
Nói xong, cậu ta vội tránh sang một bên để tôi đi.
Giờ phút này làm sao tôi dám nán lại lâu? Tôi cũng không nói gì, chỉ giờ vờ khó chịu như một vị du khách bình thường.
Tôi chỉ hừ một tiếng, rồi vội vàng đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Sau đó, tôi mới tụ họp lại với mấy người Độc đạo trưởng, rồi nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, cổng kiểm tra an ninh lại khôi phục bình thường.
Tuy rằng, chỉ xuất hiện một nốt nhạc đệm nhỏ như vậy thôi, cũng khiến trái tim bé nhỏ của tôi thót lên tận cổ họng, cũng may mà tôi đã an toàn vượt qua rồi.
Sau khi đã rời đi được một đoạn thật xa, tôi mới dám thở phào một hơi: “Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị nhận ra rồi…”
******
Sau khi rời khỏi cổng kiểm tra an ninh, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy như mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may, bức phác họa kia vẽ không được tốt cho lắm, chứ nếu tôi bị nhận ra, vậy thì xong đời thật rồi.
Sư phụ lại vỗ bả vai tôi: “Không sao đâu, chúng ta đang làm việc đàng hoàng mà.”
“Vâng!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh.
Ngay sau đó, bốn người chúng tôi xếp thành một hàng đi thẳng vào bên trong Viện Bảo Tàng.
Trong lúc này, tôi đã tiện thể nhìn ngắm những văn vật xung quanh vài lần, nào là bình vại, nào là binh khí,… ở đây thứ gì cũng có cả.
Bởi vì mục tiêu của chúng tôi là hồ Trọng Tuyền nằm phía sau Viện Bảo Tàng Phong Đô, cho nên tôi có thời gian nhìn ngắm mấy thứ văn vật này cho kỹ.
Chúng tôi chọn đi bộ, tiến thẳng về phía tầng năm, khu vực trong cùng của viện bảo tàng.
Từ nơi này, vừa hay có thể nhìn thấy được hồ Trọng Tuyền.
Lúc này chúng tôi đang đứng trước cửa sổ tầng năm, tôi thấy sư phụ chỉ vào hồ Trọng Tuyền ở phía xa mà nói:
“Nhìn đi! Đó chính là Hồ Trọng Tuyền, là nơi chí âm của Minh giới, cũng là suối nguồn, long mạch của toàn bộ Minh giới này.”
Vừa nghe sư phụ giới thiệu, tôi và Mộ Dung Ngôn vừa đưa mắt nhìn theo hướng chỉ.
Lướt qua mấy tòa nhà, hai chúng tôi thực sự có thể nhìn thấy một hồ nước.
Từ góc độ này nhìn sang, chỉ thấy hồ nước kia đen nhánh dị thường, chẳng khác gì nước mực là mấy.
Mà bên trong ao nước ấy, có một bệ đá.
Đó chính là Đá Uyên Ương ở trong truyền thuyết, nhưng bên trên bệ đá lại có một tấm bảo kính màu đen.
Tấm bảo kính ấy lơ lửng giữa không trung, chung quanh nó tản ra một luồng sáng màu đen nhàn nhạt, bao trù toàn bộ hồ Trọng Tuyền.
“Đó chính là Hắc Quang Bảo Kính sao?” Tôi tự lẩm bẩm một tiếng.
Vừa dứt lời, Độc đạo trưởng liền đáp lại: “Không sai, đó chính là Hắc Quang Bảo Kính.
Tôi đã cùng lão Đinh đã tới đây kiểm tra rất nhiều lần, cũng không nghĩ ra được cách nào có thể che được ánh sáng đen kỳ dị của tấm kính kia lại.
Hơn nữa, tôi còn nghe người ta nói, tấm Hắc Quang Bảo Kính đang bay lơ lửng kia là do đích thân Tần Quảng Đại Vương treo lên.
Ngoại trừ Tần Quảng Đại Vương ra, không ai có thể gỡ nó xuống được.
Đương nhiên, trừ khi pháp lực của người nọ có thể cao hơn cả Tần Quảng Đại Vương…”
Nghe đến đó, trong lòng tôi và Mộ Dung Ngôn đều chấn động.
“Tần Quảng Đại Vương” trong miệng Độc đạo trưởng, rõ ràng chính là vị Tần Quảng Vương một trong các vị Thập Điện Diêm Vương tại địa phủ.
Hơn nữa, vị Tần Quảng Vương này còn là người đứng đầu Thập Điện Diêm Vương, là một trong những vị Vương có quyền thế nhất địa phủ.
Vị này thống lĩnh trăm vạn quỷ binh, trường sinh bất diệt.
Sự tồn tại của vị này, có thể sánh ngang với thần linh.
Mà so sánh pháp lực của người thường với thần linh, chẳng phải là nói giỡn đó sao?
Chúng tôi cũng chỉ là những người trừ tà bình thường ở trên dương gian mà thôi, chỉ nắm giữ một chút đạo pháp truyền thừa của Đạo Môn.
Hiểu được một chút ít pháp thuật, bùa chú và tu hành, cùng lắm thì biết thêm một chút về chuyện âm dương thôi.
Vứt bỏ thân phận này đi, chúng tôi cũng chỉ là một đám người phàm còn chẳng mua được nổi một căn nhà tử tế.
Nếu năng lực của chúng tôi có thể vượt qua được Tần Quảng Vương, chúng tôi còn chấp nhận làm người thường nữa hay sao? Chắc chắn đã đắc đạo phi thăng từ lâu rồi.