Trên mặt tôi lộ rõ vẻ xấu hổ, tôi nói với Độc đạo trưởng:
“Độc tiền bối, người đang nói đùa đấy à? Toàn bộ địa phủ này, e rằng chẳng còn tìm ra được một mống quỷ nào mạnh hơn Tần Quảng Vương đâu…”
Độc đạo trưởng thở dài một tiếng:
“Đúng vậy! Nhưng chúng ta cũng đâu phải gỡ Hắc Quang Bảo Kính kia xuống, chỉ cần có thể tìm được thứ gì đó che mặt kính lại, hoặc nghĩ ra được cách ẩn nấp tránh “tầm quay” của kính là được.
Chỉ là tôi và sư phụ con đã xuống dưới này lâu như vậy, vẫn chưa tìm được cách nào cả…”
Thấy vẻ mặt nhụt chí của Độc đạo trưởng, Mộ Dung Ngôn đứng yên một chỗ đã lâu không lên tiếng bỗng cất lời:
“Độc đạo trưởng, từ khi được treo lên đến này, tấm bảo kính này chưa từng được gỡ xuống hay sao?”
Độc đạo trưởng ngẩn người, lắc lắc đầu: “Tôi chưa nghe ai nói tới chuyện này, hơn nữa, cũng chưa từng có ai có thể đến gần được hồ Trọng Tuyền.”
Nói đến đây, không chỉ có một mình Độc đạo trưởng lắc đầu nữa.
Ngay cả sư phụ tôi, cũng lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Bọn họ đã tới nơi này không biết bao nhiêu lần rồi, cho dù lần nào cũng nghĩ tới to đầu, cũng chẳng tìm ra được cách nào để ứng phó cả.
Dù họ đã phát hiện ra được, cứ vào ngày mười lăm hàng tháng, quỷ binh sẽ được thay đổi một lần, tạo ra 15 phút cơ hội.
Nhưng đối với vấn đề của Hắc Quang Bảo Kính kia, bọn họ thực sự không thể nghĩ ra được cách nào giải quyết được cả.
Thứ này, không phải là thứ mà những món pháp khí bình thường trên dương gian có thể so sánh được.
Đây chính là Thần Khí chân chính, là món pháp khí chỉ có thần mới sử dụng được.
Những người phàm bình thường, liệu có đủ khả năng để tránh khỏi ánh sáng của món Thần Khí kia không?
Trong lúc nhất thời, cả bốn người chúng tôi đều như chết cứng tại chỗ, không biết phải làm thế nào cho phải.
Mọi người đều rơi vào trong trầm tư, cố gắng vắt hết óc, phát huy trí tưởng tượng vô tận của mình.
Tôi muốn nghĩ ra một cách dễ dàng nhất, lại có thể trọn vẹn được cả đôi đường.
Nhưng năng lực của con người có thế đối phó được sức mạnh của thần thánh sao?
Ngay lúc tôi cảm thấy đầu mình sắp bị chặp mạch, tôi chợt nghe thấy tiếng "nhịp tim” của mình, thật khó hiểu.
Thình thịch…
Tôi lập tức cả kinh, hiện tại tôi làm gì có thực thể, làm sao lại có “nhịp tim” được chứ?
Tôi vô thức cúi đầu, đưa tay lên ngực trái của mình.
Lại bỗng phát hiện ra một điều quỷ dị, thân thể vốn dĩ phải lạnh như băng của tôi, lại bỗng cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ ở chỗ ngực trái.
Sức nóng kia tỏa ra từ ngực trái, sau đó truyền dọc theo tứ chi và lan tới khắp cơ thể tôi.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đây, còn không đợi tôi nói ra sự kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể mình, cảm giác này đã đến rất nhanh.
Hỏa Thiên Công trong người tôi đã tự động vận chuyển một cách quỷ dị.
Hỏa Thiên Công đột nhiên giống như đã bị thứ gì đó kích thích vậy, làm cho nó vốn đang ngủ yên trong hồn thể của tôi lại chợt bùng nổ.
Ánh sáng đỏ rực như máu bất ngờ tỏa ra từ người tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc. Chuyện nào rốt cuộc là thế nào?
Tôi muốn vận công ngăn lại, nhưng mới chỉ định vận khí dập tắt Hỏa Thiên Công thì…
Tôi chợt phát hiện ra Hỏa Thiên Công đã không còn chịu sự khống chế của mình nữa, Hỏa Thiên khí còn không ngừng tăng mạnh.
Hơn nữa, luồng đạo khí màu đỏ như máu kia đã xông thẳng lên trán tôi rồi.
Trong lúc nhất thời, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người bắt đầu loạng choạng.
Cơ thể tôi lóe lên một cái, rồi đập thẳng vào tường.
Sự việc xảy ra bất ngờ này chắc chắn có liên quan tới chuyện Hỏa Thiên Công trong người tôi bất ngờ bị đốt lên.
Điều này khiến cho sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với Mộ Dung Ngôn đang đứng bên cạnh cũng cảm nhận được.
Ba người họ đều đồng loạt quay lại nhìn tôi, rồi cùng phát hiện ra, cơ thể của tôi đang toát ra một luồng khí tức màu đỏ nhạt.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ kia, đúng là xuất phát từ trong cơ thể của tôi.
Không chờ một ai trong số chúng tôi kịp mở miệng, cơ thể tôi lại lắc lư, đầu đập thẳng vào tường, cả người nhũn ra.
Mộ Dung Ngôn thấy vậy, sợ tới mức tái mặt, vội vàng gọi tôi: “Tra nam chết tiệt.”
Sau đó vội chạy tới đỡ tôi dậy.
Sư phụ và Độc đạo trưởng đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không biết tại sao tôi lại xảy ra chuyện như vậy.
Sư phụ vội vàng hỏi thăm: “Tiểu Phàm, con làm sao vậy?”
“Đây là khí tức của Hỏa Thiên Công, Tiểu Phàm, con đang sử dụng Hỏa Thiên Công sao?
Mau mau dừng lại, nếu không sẽ thu hút quỷ sai tới đây…” Độc đạo trưởng cũng vội vàng lên tiếng.
Nhưng lúc này, tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rất kỳ lạ.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ một cách loáng thoáng, tâm trí đã trở nên mơ hồ.
Còn cơ thể tôi thì sao? Nó đã không còn chịu sự khống chế của tôi rồi.
Từ từ, tôi bỗng nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp: “Tôi có thể cảm nhận được, nó đang ở đó, ở ngay đó…”
Mặc dù giọng nói này rất trầm nhưng tôi vẫn có thể phân biệt được.
Đây là giọng của Kỳ Lân tiền bối, là sợi tàn hồn của ông ấy bị phong ấn trong miếng vảy ngược kia.
Bởi vì tôi đã tu thành Hỏa Thiên Công, cho nên có thể giao tiếp được với sợi tàn hồn này.