Đồng thời, tôi còn từng hứa với ông ấy…
Sẽ tới được hồ Trọng Tuyền, tìm được thân thể của ông ấy….
******
Sau khi tôi nghe được giọng nói của Kỳ Lân tiền bối, tôi mơ mơ màng màng mở miệng:
“Tiền bối, người có thể cảm nhận được thân thể của mình sao?”
Sư phụ, Độc đạo trưởng và Mộ Dung Ngôn đột nhiên nghe thấy tôi nói ra lời như vậy, lại còn nói trong lúc không tỉnh táo, làm cho cả ba người bọn họ đều cảm thấy hoài nghi.
Chỉ có Mộ Dung Ngôn mở to mắt nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì, Mộ Dung Ngôn cũng biết được một chút về sự tồn tại của Kỳ Lân tiền bối.
Trong đầu tôi lúc này, giọng nói trầm thấp của Kỳ Lân tiền bối lại một lần nữa vang lên:
“Đúng vậy, nó ở đó, nó ở ngay đó thôi. Không, không đúng, vì sao tôi lại không thể cảm nhận được ý thức của mình?”
Chẳng lẽ, chẳng lẽ nó đã biến mất rồi sao? Không, không đâu, không thể nào…”
Đột nhiên, giọng điệu của Kỳ Lân tiền bối trở nên dồn dập, dường như còn mang theo cả sự phẫn nộ và sợ hãi.
Rất nhiều cảm xúc cùng chồng chéo lên nhau, làm cho Hỏa Thiên Công trong cơ thể tôi càng thêm cuồng bạo.
Khí tức thô bạo màu đỏ lập tức bao phủ cả người tôi.
Luồng khí áp bức đó trực tiếp bao trùm trong bán kính 10 mét.
Trên cơ thể tôi xuất hiện một luồng khí tức đỏ đen đan xen không biết tên, rồi luống khí tức ấy nhanh chóng bay về phía hồ Trọng Tuyền.
Cũng may ở trên tầng năm này có rất ít khách du lịch, mà chỗ chúng tôi đứng cũng tương đối khuất, nên tạm thời sự thay đổi của tôi còn chưa khiến cho người khác chú ý.
Nhưng mà, hồ nước ở cách xa trăm mét lại bắt đầu xảy ra khác thường vì sự dao động trong cảm xúc của Kỳ Lân tiền bối.
Vốn dĩ, trong vòng trăm ngàn năm nay, hồn nước này đều phẳng lặng như mặt gương, lúc này lại đột nhiên có bọt khí bốc lên.
Những tiếng “Ùng ục Ùng ục” rất nhỏ xuất hiện.
Tấm Hắc Quang Bảo Kính đang treo lơ lửng trên hồ Trọng Tuyền kia đã lập tức nhận thấy sự thay đổi dị thường của hồ nước.
Bỗng nhiên, Hắc Quang Bảo Kính tỏa ra ánh sáng màu đen rực rỡ, một luồng sáng màu đen tụ lại, chiếu thẳng vào trong mặt hồ đang sủi bọt.
Cùng lúc này, phía bên mặt trái của Hắc Quang Bảo Kính cũng tỏa ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.
Ánh sáng bao phủ cả ba vạn quỷ binh đang canh gác xung quanh hồ Trọng Tuyền.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là canh giữ và bảo vệ suối nguồn của Minh giới này.
Nếu nơi này bị phá hủy, cấu trúc và vận khí của toàn bộ Minh giới đều sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.
Tất cả quỷ môn đều lần lượt xảy ra chuyện, khiến cho quỷ binh thống lĩnh tức tới trợn ngược mắt.
Tên thống lĩnh nọ vội hét lớn với quỷ binh đứng bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Báo cáo thống lĩnh, các tia sáng của Hắc Quang Bảo Kính tụ hợp lại, dường như trong hồ Trọng Tuyền có dị biến.” Một tên quỷ binh mở miệng.
Sắc mặt của quỷ binh thống lĩnh kia đại biến, nếu trong hồ Trọng Tuyền xảy ra chuyện gì, Diêm Vương tất nhiên sẽ hỏi tội thống lĩnh là gã đây.
“Mau gõ chuông cảnh báo, rồi lập tức bẩm báo cho Thập Điện Đại Vương. Không cho bất cứ kẻ nào tới gần hồ Trọng Tuyền, kẻ nào dám vi phạm, giết chết không tha.”
Thống lĩnh hét lớn, rồi rút trường đao ra và đi thẳng đến Hồ Trọng Tuyền.
Cùng lúc đó, bên trong Hồ Trọng Tuyền, vị trí ánh sáng đen tụ lại chiếu vào vốn chỉ xuất hiện vài bọt nước…
Lúc này, số lượng bọt nước lại không ngừng tăng lên, mười cái, trăm cái,… cuối cùng cả một mặt hồ lớn dường như đang sôi trào.
Trong thoáng chốc, dường như có một làn sương mù đen đỏ dâng trào, hình như có bóng dáng của một con thú lạ đang giẫm đạp trên mặt hồ…
Xung quanh có rất nhiều quỷ binh và thống lĩnh nhìn thấy được cảnh này, ai nấy đến kinh sợ đến tột cùng.
Bọn họ đều là những binh lính tinh nhuệ của địa phủ, làm việc ở đây đã mấy chục năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái dị thế này.
Đám quỷ binh đều lập tức lo sợ, như sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm..
Quỷ binh thống lĩnh còn chĩa thẳng trường đao về phía bóng hình kia: “Mày là loại yêu vật nào? Sao dám cả gan xông vào Trọng Tuyền của U Minh…”
Chỉ trong nháy mắt, chuông cảnh báo khắp bốn phía đã nổi lên.
Những tiếng chuông cảnh báo “Đông đông đông” nặng nề vang lên, rồi vang động từ trong hồ Trọng Tuyền ở phía sau Viện Bảo Tàng Phong Đô ra khắp toàn thành phố.
Có mười tên quỷ binh trên lưng cài lá cờ tam sắc, cưỡi mười con quỷ mã, lần lượt chạy về phía cung điện của mười vị Thập Điện Diêm La.
Trong tích tắc như vậy, toàn bộ thành Phong Đô đều náo loạn cả lên.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi Đông Hoa Đế Quân và đại sư huynh (Tôn Ngộ Không) đến đây….
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, Phong Đô địa phủ yên tĩnh này chẳng còn nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Bốn phía cổng thành đều đóng lại ngay lập tức, tất cả đều như đang lâm đại địch (gặp kẻ địch mạnh).
Quỷ binh ở bốn phương tám hướng đều đã dàn trận, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào…
Người khởi xướng tất cả những điều này chính là Kỳ Lân tiền bối đang ở bên trong cơ thể tôi, chỉ vì ông ấy đã cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng lại vì không cảm nhận được ý thức chủ thể của mình, mà khiến cho ông ấy phẫn nộ.