Tại địa phủ, không chỉ có ô tô, xe lửa, những tòa cao ốc cao chọc trời, mà hiện giờ còn có cả hình thức rút thăm để đầu thai, có TV, có bản tin thời sự, cả sự kết hợp giữa truyền thông trong nước và phương Tây.
Nhưng sự thật chính là như thế, dương gian đã thay đổi, kéo theo đó chính là sự thay đổi của địa phủ.
Những gì hiện có ở dương gian, thì ở địa phủ cũng đang dần dần xuất hiện.
Tôi có cảm giác như cơ sở hạ tầng ở địa phủ ngoại trừ đi sau dương gian tầm mười mấy hai mươi năm, còn lại, về cơ bản cũng chẳng khác nào trên dương gian.
Nếu muốn nói đến sự khác biệt, thì sự khác biệt duy nhất chính là…
Những kẻ ác ở nơi này hoàn toàn không có nhân quyền.
Đừng nói tới chuyện trở thành quỷ dân, vừa mới xuống đến đây chúng đã bị ném vào đường súc sinh hoặc trở thành giòi bọ.
Hoặc là bị ném vào mười tám tầng địa ngục, nhận hết mọi đau đớn dày vò…
Bố người chúng tôi ngồi trong phòng, xem hết toàn bộ bản tin thời sự của địa phủ.
Dần dần tôi và Mộ Dung Ngôn cũng có sự hiểu biết đầy đủ hơn về địa phủ.
Sau khi bản tin thời sự kết thúc, sư phụ quay lại nới với tôi và Mộ Dung Ngôn:
“Địa phủ hiện tại, tốt hơn rất so với những gì các con đã tưởng tượng, đúng không?”
“Nơi này đã hiện đại hơn, không phải quá lỗi thời.” Tôi mỉm cười nói.
“Còn không phải sao, lúc tôi mới xuống đây, nhìn thấy cảnh vật nơi này cũng phải kinh ngạc sửng sốt. Còn bây giờ ấy à! Nhìn mãi cũng thành quen rồi.”
Độc đạo trưởng bổ sung thêm một lời khen ngợi.
Sư phụ đứng dậy, tiếp tục nói với tôi và Mộ Dung Ngôn:
“Được rồi, lệnh giới nghiêm cũng đã được dỡ bỏ, sư phụ và lão Độc cũng nên rời khỏi này.
Tiểu Phàm, Tiểu Ngôn, các con cứ nghỉ ngơi trước đi, tranh thủ khôi phục lại hồn lực.
Chờ sau khi tình hình bên ngoài ổn định lại, chúng ta lại cùng nhau tới Viện Bảo Tàng Phong Đô, đến lúc đó, xem thử có thể liên lạc được với Kỳ Lân tiền bối, nhờ ông ấy giúp đỡ không!”
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi cũng không tiện giữ ông ấy ở lại nữa.
Rốt cuộc thì tại địa phủ này, sư phụ cũng có công việc riêng của mình.
Cho nên sư phụ không thể nào cứ ở đây chăm sóc tôi và Mộ Dung Ngôn mãi được, vì thế tôi đã lập tức đồng ý: “Vậy được rồi, sư phụ, Độc tiền bối, con không giữa hai người ở lại nữa!”
Còn Mộ Dung Ngôn thì lùi sang một bên, đứng dậy đưa tiễn hay vị sư phụ.
Sau đó, sư phụ và Độc đạo trưởng liền tạm biệt chúng tôi, rồi rời khỏi nhà nghỉ.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Mộ Dung Ngôn.
Tôi dựa vào đầu giường, nhìn Mộ Dung Ngôn đóng cửa lại, trong đầu không khỏi nảy lên chút suy nghĩ xấu xa.
Tôi mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, em xem, mấy ngày nay chúng ta đã bôn ba mệt mỏi rồi. Hay là em cũng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi?”
Nói xong, tôi còn hơi dịch người sang bên cạnh.
Mộ Dung Ngôn nhìn tôi, sửng sốt một lúc.
Sau đó cô ấy liền sảng khoái trả lời: “Được thôi!”
Nói rồi, cô ấy còn cười tủm tỉm rồi đi về phía tôi.
Thậm chí trong quá trình này, Mộ Dung Ngôn còn cởi áo khoác ra.
Nhìn thấy thế, cả người tôi đều trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi chỉ thuận miệng nói đùa như vậy, lại tình cờ có được cơ hội âu yếm hay sao?
Tôi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, trong lòng dường như đang có con dã thú kêu gào.
Mà Mộ Dung Ngôn cứ ngày một tới gần.
Cuối cùng, cô ấy thật sự ngồi lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi.
Nhìn thấy vậy, nếu tôi còn không làm gì, thì quả thật là phải xin lỗi chính mình rồi.
Nhưng nào ngờ, tôi chỉ vừa mới động đậy đã bị Mộ Dung Ngôn giơ chân lên đạp một cái.
Tôi chỉ cảm thấy bụng mình tê rần, phải hét lên một tiếng.
Sau đó, cả người tôi bị đá văng xuống dưới giường.
Còn Mộ Dung Ngôn – người chủ mưu – này thì vẫn nằm yên vị trên giường, nhìn dáng vẻ chật vật của tôi mà bật cười thành tiếng: “Ha ha.”
Sau đó cô ấy thu hồi nụ cười, giả vờ tức giận nói: "Hừ! Quả đúng là đồ tra nam chết tiệt, anh còn muốn sàm sỡ em cơ đấy. Hôm nay anh ngủ dưới đất đi, em ngủ trên giường!”
********
Tuy rằng tôi không chiếm được tiện nghi, lại còn tự dưng “ăn trọn” một đạp của Mộ Dung Ngôn.
Nhưng trong lòng tôi không hề tức giận, thâm chí trên khóe miệng còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Có lẽ, tình yêu chính là như vậy.
Tôi ôm bụng, giả vờ bày ra dáng vẻ đau đớn:
“Được thôi, được thôi! Chẳng ai thương anh cả, anh chỉ có thể ngủ trên mặt đất mà thôi!”
Dứt lời, tôi vươn tay lấy một cái gối để kê đầu.
Mà Mộ Dung Ngôn lại bĩu môi, kéo chăn lên, thậm chí còn giễu cợt tôi: “Đáng đời!”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được mà bật cười, sau đó cũng yên phận mà nằm trên mặt đất.
Nhìn trần nhà màu xám, tôi thấy lòng mình thật ấm áp.
Mộ Dung Ngôn nằm trên giường cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã bước vào trạng thái thiền định, đó chính là cách quỷ hồn “ngủ”.
Còn tôi lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xảy ra vào mấy ngày này.
Từ việc đánh quỷ sai ở điện Mê Hồn bị thương, đến lúc xông vào thành Phong Đô rồi bị truy nã.
Tới lúc bắt được gián điệp của tà giáo Mắt Quỷ, biết tới người tiền nhiệm của mình.