Hơn nữa, máu chó hơn là, bản thân tôi có khả năng chính là kiếp sau của tên đó.
Tuy rằng có khả năng cao là như vậy, nhưng cũng chưa chắc chắn 100%.
Tuy nhiên, đối với tôi mà nói, cho dù bản thân có phải là kiếp sau của Khương Minh hay không, tôi đều yêu Mộ Dung Ngôn.
Có lẽ, sau khi hoàn thành tất cả các bước để giải trừ quỷ trú của âm hôn, chúng tôi sẽ quên nhau trong một khoảng thời gian.
Nhưng, tôi đã chuẩn bị cho việc này từ trước.
Khi còn ở trên dương gian, tôi đã tự quay lại video cho mình, còn để lại một số gợi ý rồi.
Không chỉ có thế, còn có nhiều người từng chứng kiến câu chuyện của tôi và Mộ Dung Ngôn như thế.
Chúng tôi chỉ tạm thời quên mất nhau mà thôi, sau này, nhất định vẫn có thể ở bên nhau một lần nữa.
Hiện giờ, chúng tôi chỉ cần chờ tình hình trong thành Phong Đô ổn định trở lại, rồi đánh thức Kỳ Lân tiền bối.
Nếu Kỳ Lân tiền bối bằng lòng ra tay giúp đỡ, che khất Hắc Quang Bảo Kính, như vậy chúng tôi sẽ có cơ hội hoàn thành nghi thức.
Tới lúc ấy, chỉ cần dựa theo phương pháp trốn thoát mà Độc đạo trưởng và sư phụ đã sắp xếp cho chúng tôi.
Rất có thể chúng tôi sẽ rời khỏi âm phủ, an toàn quay trở lại dương gian.
Tôi nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều này.
Mãi qua một lúc lâu, tôi mới nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức vận khí.
Kỳ Lân tiền bối đột nhiên nổi giận, khiến cho Hỏa Thiên Công trong người tự động vận chuyển, làm tiêu hao một lượng lớn hồn lực.
Dù tôi đã được ngửi hương nhang, những cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian, thì hồn lực mới khôi phục hoàn toàn được…
Đến khi mở mắt ra một lần nữa, tôi đã cảm nhận được năng lượng tràn ngập khắp cơ thể.
Hồn lực của tôi cũng đã đạt được tới mức 100%.
Tôi đứng lên, phát hiện Mộ Dung Ngôn đã tỉnh lại sau “giấc ngủ” từ lâu.
Lúc này cô ấy đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tôi chậm rãi đứng dậy, nói với Mộ Dung Ngôn đứng trước cửa sổ: “Thi Muội, em đã dậy được bao lâu rồi?”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại: “Cũng chưa lâu lắm, em chỉ mới tỉnh lại mà thôi. Hiện tại hồn lực của em đã khôi phục hoàn toàn rồi, còn anh thì sao?”
“Ừ, hồn lực của anh cũng đã khôi phục rồi. Chỉ cần chờ cơ hội thích hợp, chúng ta có thể tới gần hồ Trọng Tuyền thêm lần nữa.”
Tôi nói rồi, cũng đi tới trước cửa sổ.
Cửa sổ của nhà nghỉ này đã khá cũ kĩ, đường phố bên ngoài cũng là ngõ sau ít người qua lại.
Hai người chúng tôi cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt.
Sau đó, tôi liền nghe Mộ Dung Ngôn nói với mình: “Tra nam chết tiệt, anh nói xem, sau khi hoàn thành nghi thức xong, chúng ta sẽ thật sự quên đi đối phương sao?”
Mộ Dung Ngôn đột nhiên nói với tôi như vậy, trong giọng điệu thậm chí còn có chút oán giận.
Điều này khiến tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
“Nếu phương pháp này không có vấn đề gì, có khả năng chúng ta sẽ thật sự quên đi người còn lại.
Nhưng quên đi, không có nghĩ là chúng ta sẽ không còn yêu nhau nữa, anh nhất định sẽ nhớ ra em, thêm một lần nữa.”
“Chỉ là, nhỡ chẳng may lúc đó em chán ghét anh thì phải làm sao?”
Mộ Dung Ngôn đột nhiên đối mặt với tôi và nói với giọng điệu rất nghiêm trọng.
Tôi lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói: “Chắc là không thể nào đâu! Dù sao thì chúng ta cũng ở chung lâu như vậy còn gì.”
Mộ Dung Ngôn lại cau mày, bĩu môi: “Em lại có cảm giác em sẽ ghét anh, anh nghĩ lại lúc đầu em mới quen anh đi, vừa nhìn đã thấy anh là người xấu rồi.
Hơn nữa, trong phòng anh còn có nhiều cuốn tạp chí xấu xa như vậy, trong di động cũng toàn mấy thứ bậy bạ, nếu không thì em cũng đâu gọi anh là đồ tra nam chết tiệt.”
Bỗng nhiên nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ từ đầu đến chân.
Tôi chua xót giải thích: “Lúc ấy, lúc ấy không phải anh còn độc thân sao!
Hơn nữa, hơn nữa đó đều là những tạp chí bình thường, chỉ là mấy cô gái in trên ảnh bìa ăn mặc có hơi “mát mẻ” chút thôi.
Còn về lịch sử trò chuyện trên di động kia, đều là do người khác khơi mào trước mà.
Phần lớn họ tìm tới anh để mua lá trà, tuyển nhân viên đánh máy, đặt hàng,… em như vậy không phải là nghĩ oan cho anh rồi sao?”
“Thật sao?” Mộ Dung Ngôn tỏ vẻ không tin.
Thật ra, bản thân tôi cũng không tin, dù sao tôi cũng là một thanh niên hai mươi tuổi khỏe mạnh.
Mà ngày nào cũng phải ở trong cửa hàng làm người giấy, gấp tiền vàng.
Vậy thì “chú chim nhỏ” của tôi phải làm sao đây? Kinh nghiệm của tôi từ đâu mà ra? Tôi cũng biết dùng cái gì để chứng minh bản thân chứ?
Tất nhiên, tôi chẳng dám nói mấy lời này ra.
Tôi chỉ dám bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ đứng đắn, nói:
“Tất nhiên là thật rồi. Nếu sau khi giải trừ quỷ chú, chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, anh đảm bảo em chắc chắn sẽ lại thích anh.”
Mộ Dung Ngôn thấy tôi bày ra vẻ mặt đứng đắn mà hứa chắc nịch với mình, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, cô nàng liền dựa đầu vào vai tôi.
Điều này làm cho tôi trở tay không kịp, cũng ngây người ra mất một lúc, sau đó mới dùng tay ôm lấy bả vai Mộ Dung Ngôn.
Giữa chúng tôi chỉ có như vậy mà thôi, đảm bảo là tình yêu vô cùng trong sáng.