Sau đó, tôi chỉ cảm thấy lưng bị đối phương vỗ một cái.
Ngay sau đó, một cổ hơi thở lạnh lẽo xuất hiện trong cơ thể tôi.
Tiếp đó lá bùa phong ấn giữa hai đầu lông mày của tôi lập tức biến mất.
Trong nháy mắt cơ thể tôi cũng cử động lại được.
Vừa cử động được, tôi lập tức muốn quay lại xem nữ quỷ này trông như thế nào.
Nhưng chưa kịp quay người thì một thanh kiếm dài đã kề thẳng vào cổ tôi.
Tim tôi đập mạnh một cái, ngay lập tức dừng lại.
Sau đó, tôi nghe nữ quỷ nói: “Đừng nhúc nhích, nếu dám cử động thêm lần nữa tôi sẽ giết anh!”
“Tôi, tôi không cử động, không cử động. Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói, tôi nhất định sẽ phối hợp!" Tôi nói.
Vừa dứt lời, nữ quỷ lại tiếp tục nói: “Tôi hỏi anh, thân phận của anh là gì, tại sao lại ở đây?”
Tôi ngẩn người một lúc rồi nói: “Tôi, tôi là quỷ sai của thành Phong Đô, đến đây để thực hiện nhiệm vụ!”
"Quỷ sai của thành Phong Đô? Thực hiện nhiệm vụ gì?" Nữ quỷ tiếp tục hỏi.
Tôi nhất thời có chút ngốc, thực hiện nhiệm vụ con khỉ, tôi chỉ là một tên nhập cư trái phép.
Nhưng tôi vẫn nói: "Tôi, tôi, tôi tới Quỷ Môn Quan, đưa, đưa mấy quỷ hồn về địa phủ!"
“Tới Quỷ Môn Quan?” Nữ quỷ có vẻ rất hứng thú.
Thấy giọng điệu của đối phương thay đổi, tôi vội nói: "Đúng đúng, là tới Quỷ Môn Quan. Nếu cô muốn, hay là chúng ta cùng đi?"
Sở dĩ tôi nói như vậy là vì tôi đã có cân nhắc của mình.
Nếu đối phương là nữ quỷ đã chạy trốn kia, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không muốn ở lại thành Uổng Tử.
Trong địa phủ, nếu không có thân phận đủ tư cách thì sẽ không thể ở lại được.
Như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn quay trở về dương gian.
Trở về dương gian, đến lúc đó chúng tôi đều có thể tách ra, đường ai nấy đi.
Nữ quỷ chạy trốn dĩ nhiên là động tâm, sau đó nói: “Anh có thể đưa tôi ra ngoài được không?”
“Có thể, có thể, nhất định có thể!” Tôi vội vàng nói, dù không chắc mình có thể ra ngoài được không.
Nhưng ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ là trấn an nữ quỷ này.
Để tránh việc bị lập tức giết chết, ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.
“Được, nếu anh có thể đưa tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ tha cho anh. Nếu không, tôi sẽ giết anh trước khi bị bắt, anh có nghe thấy không ..." Vừa nói, thanh kiếm dài vừa kề sát vào cổ tôi.
“Tôi biết, tôi biết, cô cẩn thận một chút, nếu lỡ chém chết tôi rồi thì cô cũng sẽ không thoát được đâu!” Tôi tiếp tục nói.
Nhưng đằng sau tôi lại truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Sau đó thanh kiếm dài kề sát cổ tôi cũng được thu lại.
Tôi không quay lại ngay mà nói: “Bây giờ tôi có thể quay lại được không?”
"Quay lại đi!" Giọng nói của nữ quỷ có chút lạnh lùng.
Nghe vậy, tôi bắt đầu chậm rãi quay người lại với tâm trạng bất an.
Tôi đang nghĩ trong đầu, nữ quỷ trốn khỏi thành Uổng Tử có khả năng cao là ác quỷ có vẻ ngoài tương đối hung dữ.
Với suy nghĩ bất an như vậy, nên lúc quay người lại, trong nháy mắt tôi liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì tôi phát hiện ra nữ quỷ bắt tôi làm con tin hóa ra lại là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Cong trăng rằm mi liễu như họa, mắt ngọc mày ngài tái nhân gian.
Những đường nét trên khuôn mặt kia được chạm khắc tinh xảo đẹp đến mức khiến người hít thở không được.
Chỉ là lúc này vẻ mặt của nữ quỷ càng lạnh lùng hơn.
Khi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, tôi đã bị thu hút.
Thậm chí còn có cảm giác như vận mệnh đã sắp đặt, rất bồi hồi, rất quen thuộc.
Nhưng khi đối phương nhìn thấy bộ dáng này của tôi, lông mày liền dựng lên, lập tức không hài lòng nói: "Nhìn gì mà nhìn? Mau nói cho tôi biết cách làm thế nào để ra khỏi nơi quỷ quái này! Nếu không, ngay bây giờ tôi sẽ lập tức giết anh."
Tuy vẻ mặt của đối phương có chút hung dữ, nhưng dưới khuôn mặt xinh đẹp này cảm giác hung dữ đó lại giảm đi vài phần.
Tôi định thần lại rồi nói với cô ấy: “Cái đó, cô đi theo tôi, tôi có lệnh bài. Cô giả làm người hầu của tôi, chắc là có thể đi ra ngoài được."
“Cái gì, để tôi giả làm người hầu của anh?” Nữ quỷ tức giận giơ thanh kiếm dài lên.
"Đừng đừng đừng, chỉ là giả vờ, giả vờ thôi …”
Nhưng đối phương rõ ràng vẫn không vui.
Tôi chợt nhìn thấy quỷ sai bên cạnh mình, cuối cùng nảy ra một ý tưởng: “Này, như vậy đi, cô mặc quần áo của gã vào, như vậy chúng ta không cần phải giả vờ nữa.”
Nữ quỷ nghe vậy, liền liếc sang một bên.
Nhìn thấy quỷ sai đang nằm lẳng lặng trên mặt đất, mặc quần áo của gã, hình như làm vậy cũng được.
Cuối cùng, cô ấy đặt thanh kiếm của mình xuống: “Cách này cũng được, anh quay người sang bên kia. Dám quay lại nhìn, tôi sẽ lập tức giết anh!"
Mịa nó! Nữ quỷ này đúng là một con khủng long bạo chúa, tuy xinh đẹp nhưng lại không thể trêu vào.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Được, được!"
Sau đó tôi quay người sang chỗ khác, không dám nhìn.
Phía sau vang lên vài tiếng xào xạc, hẳn là nữ quỷ đang thay quần áo.
Tôi không quay người lại, hỏi: “Mỹ nữ này, tôi xưng hô với cô như thế nào đây? À đúng rồi, tôi, tôi tên là Đinh Phú Quý."
Tôi tiếp tục dùng tên giả, khi nữ quỷ nghe tôi nói ba chữ “Đinh Phú Quý”.
Đột nhiên cô ấy dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia mê mang.