Thậm chí còn lẩm bẩm một mình: “Đinh … Phú Quý …”
"Đúng vậy! Tôi tên là Đinh Phú Quý. Cô tên gì? Nếu không, lát nữa qua cửa lỡ như xảy ra sự cố gì thì sao!" Tôi nói.
Đối phương im lặng một lúc rồi buột miệng nói: “Cứ gọi tôi là Mộ Dung Ngọc.”
Khi nghe thấy từ "Mộ Dung Ngọc", tôi hơi lộ ra tia mê mang.
“Mộ Dung, Ngọc?” Tôi lẩm bẩm.
Mộ Dung, từ này nghe thế nào cũng có vẻ rất quen thuộc.
Hình như tôi biết một người tên Mộ Dung, nhưng là Mộ Dung gì thì lại không thể nào nhớ nổi.
Nhưng tôi chỉ ngẩn người một lúc rồi tiếp tục nói: “Mộ Dung Ngọc là tên thật của cô à?”
“Ít nói nhảm đi, nhớ kỹ đấy.” Nữ quỷ tiếp tục nói.
Thấy đối phương tức giận, tôi không dám hỏi thêm nữa.
Chờ một lúc sau, Mộ Dung Ngọc nói tiếp: "Được rồi!"
Nghe vậy, tôi liền quay người lại.
Tôi phát hiện Mộ Dung Ngọc đã thay xong bộ quần áo của quỷ sai.
Quần áo hơi rộng nhưng trước mắt vẫn có thể mặc được.
Chỉ là khuôn mặt của Mộ Dung Ngọc quá xinh đẹp, nhìn thế nào cũng nhận ra là nữ.
Tôi cau mày, sau đó cầm lên một nắm tro trên mặt đất, đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Ngọc, nói: “Cô như vậy không được, phải hóa trang một chút!”
“Anh muốn làm gì?” Vẻ mặt Mộ Dung Ngọc đầy cảnh giác.
“Cô như vậy quá trắng trẻo xinh đẹp, phải nhuộm mặt và tay cô đen một chút!” Nói xong, tôi lập tức ra tay.
Kết quả là, đồng tử của Mộ Dung Ngọc đột nhiên giãn ra, giơ chân đá tôi một cái.
“Ai da!”
Tôi hét thảm một tiếng, sau đó ngã lăn quay trên đất.
"Tránh xa ra, tôi sẽ tự làm!"
Mộ Dung Ngọc vừa nói vừa cầm một nắm tro trên mặt đất.
Nhuộm làn da trắng nõn của mình thành màu của bùn đất.
Như thế nhìn qua, ngoại trừ hơi gầy thì trông Mộ Dung Ngọc không còn gì khác thường nữa.
Tôi ôm bụng đứng dậy: “Cái đó, cô chuẩn bị cho tốt, chúng ta, chúng ta lập tức lên đường!”
Nói xong, Mộ Dung Ngọc lại nhìn tôi chằm chằm và nói: “Tốt nhất là anh nên thành thật, nếu không anh sẽ chết rất thảm!”
Tôi lộ ra vẻ cười khổ: "Yên tâm! Bây giờ chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền, cùng sống cùng chết ..."
******
Khoảnh khắc mà tôi vừa nói xong một câu “sinh tử có nhau” với nữ quỷ tên Mộ Dung Ngọc ở trước mặt này, trong lòng tôi không biết vì sao lại đột nhiên thắt lại, cảm giác đó thật kỳ lạ, rất đặc biệt, thậm chí có chút không thể giải thích được.
Không chỉ có như thế, lúc này ngay cả Mộ Dung Ngọc đang đứng ở trước mặt tôi cũng sững sờ trong giây lát.
Trong ánh mắt của cô ấy cũng có chút gợn sóng.
Sau đó ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, mặc dù lúc này khuôn mặt của Mộ Dung Ngọc đã lấm bụi, nhưng không biết vì lý do nào đó mà tôi không có ác cảm gì với nữ quỷ trước mặt mình.
Theo lý mà nói thì người này đã bắt tôi làm tù binh thì phải khiến tôi cảm thấy cực kỳ tức giận mới đúng, nhưng lúc này bản thân tôi lại không có loại tâm tình đó.
Hai người chúng tôi nhìn nhau khoảng một giây, sau đó Mộ Dung Ngọc là người đầu tiên phản ứng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, dẫn đường cho đàng hoàng vào, thành thật một chút.”
Nghe đối phương lên tiếng, tôi mới hoàn hồn lại: “Được rồi, cô cứ đi theo tôi là được!”
Nói xong, tôi ổn định tâm trí và ngừng suy nghĩ về những điều đó. Còn về phần cảm giác đó có khả năng chính là ảo giác rồi!
Cho nên tôi cũng không tự hỏi bản thân quá nhiều mà tiếp tục đi nhìn lén ra phía ngoài phòng.
Sau khi phát hiện không có người thì mới nháy mắt ra hiệu với Mộ Dung Ngọc rồi rời khỏi phòng.
Lúc này Mộ Dung Ngọc nhất thời cải trang thành người hầu của tôi, sau đó đi theo phía sau tôi.
Mục tiêu của chúng tôi là rời khỏi thành Uổng Tử này và trở về dương gian.
Hơn nữa cả hai chúng tôi đều có một đặc điểm chung, đó chính là người không có hộ khẩu.
Tại sao Mộ Dung Ngọc bị quỷ sai truy nã, chứ không phải là tôi bị quỷ sai truy nã?
Tất nhiên là bản phác thảo truy nã trong Âm phủ quá tệ rồi, cho nên ngay cả tôi cũng không thể nhận ra chính mình.
Về phần Mộ Dung Ngọc, chỉ cần cô ấy hóa trang một chút chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Chỉ cần chúng tôi có thể thoát khỏi thành Uổng Tử này một cách hoàn hảo thì khả năng quay trở lại dương gian là rất lớn.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, sau đó tôi mang theo Mộ Dung Ngọc tiến về phía trước từng chút một.
Toàn bộ thành Uổng Tử này đều có thể thấy được quỷ sai đang tuần tra ở khắp các nơi, bởi vì đối phương đang lùng bắt nữ quỷ chạy trốn, cho nên bọn họ cũng không có chú ý nhiều đến tôi và Mộ Dung Ngọc.
Hơn nữa nhìn từ mặt ngoài, Mộ Dung Ngọc chỉ là một nam quỷ sai gầy gò, còn tôi cũng chỉ là một nam quỷ sai bình thường mà thôi.
Do đó, một đường đi xuống này chúng tôi cũng không nói gì với nhau.
Mặc dù trên đường đi này có vài lần bị quỷ sai kiểm tra, nhưng tất cả những lần đó đều là hữu kinh vô hiểm và không gặp phải vấn đề gì lớn.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Khoảng nửa ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cổng phía bắc của thành Uổng Tử, nếu đi ra ngoài từ nơi này là có thể đuổi tới Quỷ Môn Quan.
Hơn nữa quỷ binh canh giữ ở cổng phía bắc cũng không quá nhiều, nhưng nếu có quỷ hồn đi ra ngoài thì đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.