Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1448

Chương 1448 Chương 1448

Nhìn thấy nơi này, tôi quay sang nói với Mộ Dung Ngọc ở bên cạnh: “Mộ Dung Ngọc, chúng ta đã tới cửa Bắc rồi. Nếu chúng ta đi từ nơi này ra ngoài là có thể đến Quỷ Môn Quan. Trên người của tôi có lệnh bài và văn thư, cho nên cô cứ đi theo tôi và đừng nói gì cả là được!”

Mộ Dung Ngọc liếc nhìn tôi một cái, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng: “Biết làm thế nào là được, còn về hậu quả thì anh tự mình biết lấy.”

Đối phương cũng không quên uy hiếp tôi một phen, nhưng tôi không đáp lại mà chỉ mỉm cười.

Cô tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt mà nhỉ?

Chờ đến khi thoát khỏi nguy hiểm, người nào nguyện ý để cô xử lý chứ?

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.

Sau đó, tôi lại dẫn theo Mộ Dung Ngọc đi thẳng đến cổng thành.

Khi chúng tôi đi đến cổng thành, đám quỷ sai canh cửa đã chú ý đến hai người chúng tôi, cũng có hai gã quỷ sai tiến tới tra hỏi chúng tôi: “Các người muốn làm gì?”

Tôi cũng không dám chậm trễ mà vội vàng lấy ra lệnh bài: "Người anh em, chúng tôi đều là quỷ sai áp giải của thành Phong Đô ở phía bên kia. Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi đi ra ngoài công tác."

Sau khi nói xong, tôi lại đưa lệnh bài qua đó, sau đó còn lấy từ trong bọc một tờ văn thư mà Độc đạo trưởng đã đưa cho tôi.

Quỷ sai canh cửa kia ban đầu cũng không nói lời nào mà chỉ liếc nhìn Mộ Dung Ngọc và tôi một cái.

Mộ Dung Ngọc cúi đầu không nói gì. Còn tôi lại lộ ra vẻ mặt cười ha hả mà nhìn về phía đối phương, bộ dạng cực kỳ cung kính.

Quỷ sai canh cửa kia nhìn thấy hai người chúng tôi là người từ thành Phong Đô tới, sau đó lại còn tỏ ra cung kính với gã như thế thì trong lòng có chút vui mừng.

Lúc này gã đứng thẳng lưng lên, cầm lấy tấm lệnh bài ở trên tay của tôi và kiểm tra cẩn thận, sau đó lại nhìn văn thư của tôi, trên đó chỉ viết mấy chữ "Áp tải thông quan", cộng thêm một con dấu đỏ và một ít minh tệ.

Chỉ cần có trong tay tấm lệnh bài và văn thư này là tôi có thể rời khỏi đây.

Tên quỷ sai kia thấy vậy, đồng tử của gã bỗng nhiên phóng lớn và dùng tay cất kỹ mấy tờ minh tệ kia.

Sau đó gã lại đưa tấm lệnh bài và văn thư này trả lại cho tôi rồi nói bằng một giọng kéo dài: “Các thủ tục đều có vấn đề, nhưng vì đây là lần đầu tiên người anh em ra ngoài làm việc, cho nên anh đây cũng sẽ không làm khó cậu, hai người đi qua đi!”

“Vâng, vâng, cảm ơn anh trai!” Tôi vừa cười vừa nói.

Mộ Dung Ngọc đi theo tôi, hạ giọng và cúi người xuống.

Cái tên quỷ sai cầm đầu này cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi, dù sao phần lớn những quỷ sai đến từ thành Phong Đô đều vênh váo tự đắc và có địa vị cao hơn đám quỷ sai ở thành Uổng Tử này. Hơn nữa cái chức vị này của gã gần như không có nước luộc*.

(*) Nước luộc: ý ở đây là không nhận được lợi ích.

Nhưng hôm nay tôi đến đây, không chỉ gọi một tiếng “Anh” mà còn hiếu kính tiền cho gã nữa, cho nên lúc này tâm tình của gã cực kỳ tốt mà phất tay với tôi:

“Đi qua đi, đi đi!”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Dung Ngọc và của tôi tất nhiên là làm bộ rồi.

Nếu hai người chúng tôi được đi qua cửa, đừng nói là gọi anh, cho dù có gọi đối phương là đại gia cũng được.

Sau khi được quỷ binh canh cửa cho phép, Mộ Dung Ngọc và tôi cũng tăng nhanh bước chân và nhanh chóng bước ra khỏi cổng thành.

Khoảnh khắc mà hai người chúng tôi bước ra khỏi thành Uổng Tử này, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều được giải phóng.

Tuy nhiên, chúng tôi không dám bất cẩn, vừa mới bước ra khỏi cổng thành là tăng nhanh bước chân, sau đó nhanh chóng rời khỏi thành Uổng Tử này, từ đó kéo dài khoảng cách của thành Uổng Tử càng ngày càng xa chúng tôi, tiếng la hét và tiếng than khóc từ cổng thành truyền tới cũng ngày càng nhỏ đi.

Cuối cùng, thành Uổng Tử ở phía sau cũng đã biến mất. Hơn nữa, ở phía sau lưng chúng tôi xuất hiện một màn sương mù dày đặc khiến cho tầm nhìn ở phía sau chỉ còn ba đến năm mét.

Còn tiến về phía trước lại là một mảnh sáng sủa.

Chúng tôi biết rất rõ, chính mình đã thành công trốn ra khỏi thành Uổng Tử.

Mà con đường này cũng giống như trong truyền thuyết là một con đường một chiều.

Sau khi rời khỏi thành Uổng Tử thì không thể quay trở lại con đường này mà chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Tôi hít một hơi dài rồi mở miệng nói: "Hiện tại chúng ta hẳn là đã an toàn. Nếu tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu nữa chúng ta sẽ đến được Quỷ Môn Quan."

Mộ Dung Ngọc nghe tôi nói xong thì cũng gật đầu: “Vì anh đã đưa tôi ra khỏi thành Uổng Tử một cách an toàn nên tôi sẽ giữ lời và không giết anh. Chờ đến khi anh đưa tôi qua Quỷ Môn Quan thì tôi sẽ thả anh đi.”

Khi vừa nghe được lời này, trong lòng tôi không khỏi lộ ra một tia do dự.

Mộ Dung Ngọc thấy tôi ngẩn người một lát thì nhướng mày: “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Nhìn thấy nữ quỷ này tức giận, một cỗ khí tức bao trùm lấy tôi như thế khiến tôi lập tức cảm thấy lo lắng cho tánh mạng của mình, cho nên tôi đã lập tức mở miệng nói: “Không, không, không, chỉ là Quỷ Môn Quan khác với thành Uổng Tử mà thôi, cho nên không phải nói muốn mang cô ra ngoài là có thể đi ra ngoài được!”

Bình Luận (0)
Comment