Mộ Dung Ngọc có chút khó hiểu: "Anh là quỷ sai, có lệnh bài qua cửa và văn thư, chẳng lẽ cũng không có cách nào mang tôi rời đi sao?”
Nghe đến đây, tôi thực sự rất muốn nói một câu!
Mẹ nó, tôi chính là đồ giả nhưng chính mình lại không dám nói ra!
Sở dĩ tôi có thể sống sót ở trong tay của nữ quỷ này cho đến bây giờ là bởi vì tôi có cái thân phận là quỷ sai và có trong tay văn thư lệnh bài gì đó, cho nên có thể che chở cho cô ấy và dẫn cô ấy rời đi.
Nếu thân phận của tôi bị bại lộ, tôi cam đoan nữ quỷ này sẽ trở mặt không biết người ngay tại chỗ và trực tiếp giết chết tôi, cho nên vì để phòng ngừa vạn nhất, bản thân tôi tuyệt đối không được tiết lộ thân phận chân thật của mình.
Vì vậy, tôi lập tức nảy ra một ý tưởng và tiếp tục nói: “Khi đi qua Quỷ Môn Quan thì nhất định phải nghiệm chứng thân phận của mình từng chút một. Tôi nghiệm chứng không sao nhưng cô chắc chắn là không được rồi, cho nên, cho nên chúng ta phải đổi một cách khác để đi qua thôi…”
*********
Bởi vì không dám tùy tiện làm bại lộ thân phận giả thành Quỷ sai của tôi cho nên bản thân chỉ có thể tìm một cớ, nói là mang theo Mộ Dung Ngọc thì không được phép bước qua được Quỷ Môn Quan. Nhưng tình hình thực tế là ngay cả bản thân tôi cũng không thể vượt qua được.
Vì không dám tùy tiện làm bại lộ thân phận giả thành quỷ sai của tôi, nên bản thân chỉ có thể tìm một lý do, nói rằng mang theo Mộ Dung Ngọc thì không được phép bước qua Quỷ Môn quan.
Tuy nhiên, tình hình thực tế là ngay cả bản thân tôi cũng không thể vượt qua.
Chúng tôi chỉ có thể đợi đến ngày thứ mười lăm tiếp theo, đến khi Quỷ Môn quan mở ra thì mới có thể rời đi.
Mộ Dung Ngọc nghe tôi nói xong thì mang theo sự nghi hoặc mà nói: “Còn cách nào không, đổi cách khác được không?”
Vừa nghe tới đây, tôi lập tức nghiêm túc nói: “Cô xem đi! Hiện tại tôi là người không có hộ khẩu ở nơi Âm phủ này, cho nên nếu muốn rời khỏi Âm phủ thì chỉ có đúng một cách duy nhất, đó chính là đợi đến ngày mười lăm tháng sau. Ngày mười lăm Quỷ Môn Quan sẽ mở ra. Đợi đến lúc đó thì chúng ta mới có thể rời khỏi Âm phủ.
Đồng thời, chúng ta chỉ cần chạy tới rồi bò lên trên một chuyến xe lửa và quay trở về ga Thiếu Một Bước, từ đó sẽ có thể thuận lợi tiến vào thành Hơn Nửa Bước, cuối cùng quay trở lại dương gian và rời khỏi Âm phủ, chẳng phải cũng giống như việc đi chơi sao?
Tôi nói với cô ấy về cách rời khỏi Âm phủ và quay trở lại dương gian, mà biện pháp này cũng khả thi nữa.
Mộ Dung Ngọc nghe xong thì cũng khẽ gật đầu: “Biện pháp này cũng có thể làm như vậy, nhưng trước khi rời khỏi đây, anh không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
Tôi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm thế đâu!”
Dù sao thì ngay cả bản thân tôi cũng đang chờ ngày được hoàn dương mà!
Sau khi tôi nói xong một câu như vậy, Mộ Dung Ngọc ở trước mặt tôi lại đột nhiên lắc mình biến hoá. Ngay sau đó bộ quần áo của quỷ sai ở trên người và vết bẩn ở trên mặt đã biến mất ngay lập tức, mà bản thân của cô ấy cũng đã trở lại hình dáng ban đầu, một bộ đồ màu trắng, dáng người thướt tha, ngũ quan tinh xảo và vẻ đẹp vô song.
Bởi vì Mộ Dung Ngọc rất đẹp, là một trong những nữ quỷ vô cùng xinh đẹp, cho nên mỗi khi cô ấy trở lại hình dáng ban đầu, thì sẽ khiến tôi không nhịn được mà lại nhìn về phía cô ấy thêm vài lần nữa.
Nhưng kết quả là Mộ Dung Ngọc lại đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng: “Lại nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt của anh ra đấy.”
Nhìn vẻ mặt tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ngọc cùng với lời nói tàn nhẫn này, khiến lòng tôi phát lạnh.
Nữ khủng long bạo chúa! Nữ lệ quỷ, một con nữ quỷ khủng long bạo chúa đúng nghĩa!
Chẳng trách lại phải chịu trừng phạt ở thành Uổng Tử, xem ra việc cô ấy bị truy nã là có nguyên nhân, nhất định là do lệ khí của cô ấy quá nặng rồi.
Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, cho nên chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Lên đường, lên đường đi…”
Vừa nói tôi vừa bước về phía trước. Mà Mộ Dung Ngọc lại ở ngay phía sau tôi.
Nhưng ngay lúc Mộ Dung Ngọc nhìn theo bóng lưng của tôi thì nhất thời sửng sốt, trong đôi mắt đẹp đó lộ ra một số ánh nhìn kỳ lạ.
Từ cái nhìn của cô ấy, có lẽ bóng dáng này có chút giống như đã từng quen biết, nhưng ở trong đầu lại không có một chút ấn tượng nào về nó.
Những ngày tiếp theo, tôi mang theo Mộ Dung Ngọc đi về phía trước, nhưng trên đường đi hầu như không nói với nhau một lời nào.
Có đôi khi đi đường cảm thấy chán và muốn trò chuyện với nữ quỷ này vài câu.
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì chúng tôi cũng được coi là kẻ lưu lạc chân trời mà phải không?
Nhưng ai mà ngờ được, mỗi lần tôi chủ động lên tiếng thì đều đụng phải một cái nhìn khó chịu, cuối cùng không có cách nào khác đành phải dứt khoát không nói nữa.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, việc đi cùng với Mộ Dung Ngọc cũng có một số lợi ích.
Đó chính là đạo hạnh của nữ quỷ này rất cao, ít nhất là cao hơn tôi rất nhiều, trình độ nhạy bén của cô ấy cũng tốt hơn tôi rất nhiều.